Giang Thần Hy nhìn cô, anh hít một hơi thật sâu rồi nói:" Sao em không hỏi tôi? Có phải em không quan tâm không?"
Tô Lê cười nói:"Nếu như không có người nói cho em, em cũng không biết,đừng nhắc đến việc có quan tâm hay không, huống hồ chỉ là một căn phòng và một người đã chết,em không thể so đo chuyện này với anh được."
Giang Thần Hy nhìn cô, trầm mặc một lúc, anh nở nụ cười nhạy, bất lực nói với cô:"Tôi lại hy vọng em có thể so đo với tôi."
Tô Lê đang cho củi vào đống lửa, cô nói:"Quá khứ của huynh, em sao có thể so đo được? Chả lẽ muốn huynh phá bỏ căn phòng đó? Hay là bảo huynh xây lại một căn mới? Vậy thì làm khó cho em rồi, em không thể làm được những chuyện như vậy. Giang Tiểu Ngữ nói với em những việc ngày trước huynh và cô ấy thường làm cùng nhau, em nghĩ cũng bao gồm cả việc ngắm mặt trời lặn ngắm mặt trời mọc? Mặc dù trong lòng không biết là cảm xúc gì, nhưng em cảm thấy những việc anh làm đều đã làm cùng với người khác, nhưng mà nghĩ lại, những điểm tốt của đàn ông đều là do người phụ nữ trước kia chỉ dạy, nếu như không phải do người trước của Giang thiếu thì em nghĩ hiện tại những việc này anh sẽ không biết làm, không biết chọn mua băng vệ sinh, cũng không biết phụ nữ khi đến ngày thì phải chăm sóc như thế nào, càng sẽ không biết nấu canh đường đỏ? Coi như em nhặt được đồ tốt,có gì không tốt chứ? Nghĩ như vậy thì em không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-phuc-tong-tai-kieu-ngao/743097/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.