Tô Lê thực sự không muốn chen vào giữa tình cảm của anh với Lạc Nhan, không muốn càng không có hứng thú.
“Em là vợ của anh, anh cần em ủng hộ những chuyện anh làm.” Giang Thần Hy nói lời lẽ đương nhiên.
Tô Lê dựa bên đó cười nói: “ Em đương nhiên ủng hộ Giang thiếu anh làm việc thiện rồi, nhưng mà anh cũng không hứng thú gì với việc làm việc thiện, hơn nữa anh cũng không phải là người có lòng nhân ái.”
Giang Thần Hy nhìn nhìn cô, nhưng cũng không nói gì cả.
Tô Lê chính là người như vậy, thực ra Tô Lê nói cũng không có gì sai.
Bởi vì cô là trẻ mồ côi, cô đương nhiên biết ơn nhưng mà không có nghĩa là cô nhất định sẽ giống như một vài người, bản thân có được một chút chút thành tựu liền đi quyên góp tiền làm việc thiện, sau đó căm hận để tất cả mọi người đều biết.
Càng huống hồ cô còn chưa lo được cho bản thân cô, còn có tư cách gì mà đi lo cho người khác chứ?
Từ nhỏ cô đã biết, mỗi người đều có con đường muốn đi riêng của mình, mọi người đi tốt con đường của mình đã là rất tốt rồi.
Tô Lê nhìn Giang Thần Hy, khẽ cười một tiếng.
Giang Thần Hy vừa lái xe quay đầu nhìn cô hỏi: “Cười cái gì vậy?”
Tô Lê lắc lắc đầu, khẽ thở dài, nói: “Nói thật, Giang thiếu, anh có phải cảm thấy em rất là nhàm chán không? Người như em không có trái tim lại còn ích kỷ, so với Lạc Nhan của anh, thì đúng là không thể so sánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-phuc-tong-tai-kieu-ngao/743058/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.