Trần Miễn trầm ngâm không nói một lời khiến cho Tô Lê càng thêm chắc chắn những gì mình đã đoán. Tay cô cũng bắt đầu run rẫy.
“ Trần Miễn, vậy là cậu cố ý truyền ra ư?” Cô không kìm chế đươc vừa không còn sức lực hỏi.
Trần Miễn khẽ trầm ngâm một lúc sau đó điềm đạm đáp: “ Việc này không phải mình bắt đầu, nhưng mình đã lợi dung việc này, thêm dầu vào lửa, có điều có cậu có thể thật sự rời khỏi anh ta, thật sự không uổng công.”
“ Trần Miễn, cậu….” Tô Lê hít một hơi sâu, trong chốc lát không biết phải nói gì, cô nhắm nghiền mắt nói: “ Trần Miễn, đừng làm càng nữa, được không?”
Trần Miễn trầm ngâm không nói gì.
Tô Lê khẽ cười nói: “ Mình tin là chuyện này không phải ý của cậu đúng không? Mình tin cậu không phải là người như vậy.”
Trần Miễn khẽ cười rồi nói: “ Nếu như mình nói phải thì sao?”
Tô Lê sững người, hiện rõ vẻ không dám tin “ Tại…., tại sao chứ?” Cô hỏi.
Trần Miễn ở đầu dây bên kia khẽ cười rồi nói: “ Trước đây, mình không có gì cả, mình lấy cái gì để bảo vệ người mình muốn bảo vệ chứ? Tô Lê mình không muốn nhìn thấy cậu cúi đầu nhẫn nhục như vậy được, cậu chịu đựng ba năm nay, nhưng cậu có được gì chứ? Mình có thể nói cho cậu biết, việc cậu chắc chắn ly hôn là Vương Nhã Tịnh nói cho mình, là cô ta và Cao Mỹ nghe trộm được, tuy rằng mình không hề biết bọn họ muốn làm gì, bọn họ có mục đích, mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-phuc-tong-tai-kieu-ngao/743054/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.