Nhìn thấy Tô Lê cầm tấm thẻ ngân hàng, anh mới thở phào yên tâm, sau đó bèn rời đi.
Tô Lê đóng cửa, cúi xuống nhìn tấm thẻ ngân hàng, cười một cách bất lực.
Thực ra họ đã trải qua cuộc sống hai người chung nhau một bát mì, Trần Miễn khuynh gia bại sản, sau đó thậm chí không có tiền để mua đồ ăn.
Thân thể của Tô Lê, cần nhiều chất dinh dưỡng, một con cá nấu lên một nồi canh to, sau đó Trần Miễn cương quyết để cô ăn nhiều một chút, còn anh chỉ là ăn một chiếc màn thầu chả có chút mùi vị nào.
Sau đó nữa, đến cá cũng không mua nổi, thậm chí khi phiền muộn nhất, tiền trên người cũng không mua nổi một chiếc màn thầu, họ cũng là cùng nhau mỗi người một nửa cốc nước nóng uống để đầy bụng.
Tô Lê sợ những ngày tháng bị đói, cô sợ nhất là lúc bụng đói, hoặc có lẽ chính những chuyện xảy ra trong quãng thời gian đó, khiến cho cô không thể nào quên được.
Cô cất tấm thẻ mà Trần Miễn đưa đi, cô nghĩ nghĩ sau này đưa cho môi giới phòng ốc, thay cô giữ lại căn nhà ở bên Yên Thành, cô dự định sau này tặng cho Trần Miễn.
Không có ai có thể hiểu được, tình cảm mà giữa họ giành cho nhau, nó sớm đã vượt qua tất cả các loại tình cảm khác. Tình cảm dựa trên tình bạn và tình thân, đó chính là không có gì có thể thay thế được…
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Tô Lê vẫn còn đang ngủ, trợ lý của cô tới đưa cho cô một số
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-phuc-tong-tai-kieu-ngao/743045/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.