Giang Thần Hy nói xong, sau đó bèn đứng lên, ngước xuống nhìn cô, nói: “ nếu như là say sóng thì uống thuốc say rồi nghỉ ngơi sớm đi, yên phận một chút đừng đi làm loạn lung tung.”
Sau đó bèn quay người bước đi ra ngoài…
Tô Lê nhìn cánh cửa bị đóng rầm lại một cái, cô thở dài, cô nhìn miếng ngọc bội bị vứt xó một bên, mím mím môi, cô ngước nhìn, sau cùng cô cười nhẹ một tiếng, sau đó đóng nắp lại chiếc hộp.
Cô biết, như thế này, Trần Miễn chắc chắn là không cần nữa,thực ra cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.
Cô vốn dĩ nghĩ hỏi Diệp Minh mượn tiền để mua nó, nhưng cô đã đánh giá thấp Giang Thần Hy.
Cô đánh giá thấp năng lực nhìn thấu tất cả của anh, và cái nhìn sâu sắc tâm tư tất cả.
Cô dường như trước mặt anh giống như một người trong suốt, tất cả đều bị anh nhìn rõ tường tận.
Tô Lê cầm viên thuốc chống say tàu lên, do dự một lúc vẫn không uống, loại thuốc này giống như là thuốc an thần vậy, uống vào rồi sẽ khiến người ta ngủ li bì, căn bản là chẳng có tác dụng gì cả.
Với lại hiện tại cô không muốn động gì tới Giang Thần Hy, đầu óc cũng đang bối rối, không nghĩ ra cách gì để làm cho anh vui.
Cô chỉ hy vọng chiếc thuyền này có thể sớm cập bờ chút, cô thực sự chịu không nổi những đợt sóng bập bềnh trên biển, nhưng mà, chuyến tàu du lịch này nghe nói mất hai ngày nữa mới tới bờ.
Trong lòng Tô Lê đã chào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-phuc-tong-tai-kieu-ngao/743018/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.