Phương Nghiên nhìn đám đông xung quanh, lại muốn nhìn Tô Lê, nên cắn chặt răng giận dữ với cô: “Tô Lê, con tiện nhân, cô làm như vậy có phải cô rất vui vẻ hay không.”
Tô Lê nghiêng nét mặt chán chường cười nói: “Tôi còn chưa bảo anh ấy xuống nước, liên quan gì đến tôi?”
“Cô……” Phương Nghiên tức đến nói lắp, Cô ta còn chạy đến xem Diệp Minh giúp Tô Lê tìm nhẫn trong hồ nước, “ Diệp Minh, Anh mau lên đi, Diệp Minh!”
Nhưng mà Diệp Minh hoàn toàn không quan tâm đến cô ta.
Lúc này, bảo vệ của cửa hàng còn có người phụ trách khu vực cũng đến, yêu cầu Diệp Minh ra khỏi hồ nước.
Nhưng mà Diệp Minh vẫn không quan tâm đến lời bọn họ.
Anh cẩn thận bơi giữa dòng nước như chú cá vàng nhỏ đang tìm kiếm đồ chơi của nó vậy, cuối cùng cùng tìm được nhẫn của Tô Lê.
“ Có phải cái này không?” Diệp Minh lắc lắc trong tay nhìn Tô Lê hỏi.
Tô Lê nhìn thấy anh, cười nhếch nhẹ khóe miệng, “ Ừ, đúng rồi.”
Lúc này Diệp Minh mới từ từ trèo ra khỏi hồ nước, nước không sâu, nhưng ống quần của anh đều ướt sũng hết.
Anh đi thẳng về phía Tô Lê, cười cười, đưa chiếc nhẫn trong tay mình cho cô.
Tô Lê nhận lại nhẫn, nhìn anh nói: “ Cảm ơn.”
Diệp Minh nhìn cô, thấy cô đeo nhẫn vào ngón áp út, nụ cười trên mặt anh liền tắt hẳn đi.
Phương Nghiên không chút kiên dè giận dữ nói: “ Tô Lê, cô là cái đồ hồ ly tinh, cô đây có phải là phạm phải tội dụ dỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-phuc-tong-tai-kieu-ngao/743001/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.