Đợi cảnh sát hỏi cung xong Tô Lê mới được vào gặp Trần Miễn.
Trần Miễn ngồi trên ghế nhìn có chút nhếch nhác, cúi gằm mặt, có chút tang thương.
Tô Lê nói cảm ơn với vị cảnh sát đưa cô vào, cô đi đến trước mặt Trần Miễn, “Trần Miễn.”
Trần Miễn ngẩng đầu lên nhìn cô, ngây người ra một lúc rồi cười khổ nói: “Sao cậu lại đến đây?”
Tô Lê chất vấn anh: “Trần Miễn, cậu thiếu tiền à? Thời tiết như ngày hôm qua mà cậu còn dám đi đua xe? 100 vạn, chỉ vì 100 vạn mà ngay cả mạng sống cậu cũng không cần à? Trần Miễn, cậu có biết cậu có thể sẽ phải ngồi tù hay không? Bây giờ con một vị quan chức lớn thiệt mạng, chuyện này nhất định sẽ không dễ dàng mà bỏ trôi qua đâu! Không phải tớ đã nói với cậu rằng tiền có thể kiếm ít một chút, nếu không còn mạng nữa thì mọi thứ cũng đều trở nên vô nghĩa, Trần Miễn, không phải chúng ta đã nói phải sống thật tốt hay sao, cái tên khốn nạn này, chỉ vì một chút tiền mà cậu dám làm như vậy! Mấy năm nay cậu chắc cũng để dành được không ít, cậu có cần vì tiền mà không cần mạng như vậy hay không?”
Cho dù Tô Lê có mắng như thế nào thì Trần Miễn cũng không hé miệng nói một lời,ngồi ngoan ngoãn nghe cô mắng, cuối cùng Trần Miễn đặt tay lên vai cô, cười nói: “Được rồi, cậu mắng vài câu là được rồi, ở đây có nhiều người như vậy, giữ chút mặt mũi cho mình có được không?”
“Mặt mũi? Cậu cần gì mặt mũi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-phuc-tong-tai-kieu-ngao/742972/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.