Mỗi người một bát mì nhưng Trần Miễn không ăn, chỉ ngồi nhìn Tô Lê đang cắm cúi ăn ngon lành, gọi nhẹ một tiếng, anh gắp quả trứng trong bát mì của mình bỏ sang bát cô, nói: “Người bên Giang gia đối xử với em thế nào?”
Tô Lê ngước lên nhìn anh, sau đó cười nói: “ vẫn tốt mà, chỉ là ăn cơm cùng với nhau thôi, sao nào? Lẽ nào anh lo lắng em không lo được sao?”
Trần Miễn nói: “ Lát nữa ăn xong thì em về sớm chút đi, có cần anh đưa em về không?”
Tô Lê nhìn anh, nói: “ Sao vậy? Anh đang đuổi em à?”
Trần Miễn đương nhiên không phải ngụ ý như thế này, anh nhìn cô, nói: “ Anh là muốn tốt cho em, sắp thành người có gia đình rồi, còn suốt ngày quanh quẩn bên người đàn ông độc thân chưa có gia đình, còn ra gì nữa không?”
Tô Lê nhìn anh, bĩu môi nói: “ Bọn họ nhìn nhận như thế nào là việc của bọn họ, em không hổ thẹn với lòng mình là được.”
Nhưng mà sau khi ăn tối xong, Tô Lê giục Trần Miễn nhanh nhanh đi nghỉ ngơi, còn cô lẳng lặng tự đi về.
Tô Lê khoác lên mình chiếc áo khoác, xoa xoa tay, đưa lên miệng hà một hơi, trời lại bắt đầu đổ tuyết rơi rồi.
Cô ngước lên nhìn những bông tuyết trắng xóa đang không ngừng rơi xuống trên bầu trời đêm đen kịt.
Cô đưa tay hứng lấy một ít tuyết rơi, rất nhanh sau đó, tuyết trong tay cô lập tức tan thành những giọt nước, nhìn những giọt nước đó, cô chợp chợp mắt cười nhẹ một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-phuc-tong-tai-kieu-ngao/742963/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.