Tô Lê nghe giọng nói cũng biết được ý tứ của anh nên “ừ” một tiếng, sau đó cô tiện tay cởi bỏ áp khoác, nhẹ giọng nói: “Hôm nay Diệp gia nhị thiếu gia có đến tìm em. Em cảm thấy phải nói với anh chuyện này.”
Giang Thần Hy trầm mặc cười một tiếng, hơi lên giọng hỏi: “Cho nên?”
Tô Lê nói: “Nếu như đã sắp kết hôn với anh, em nghĩ bản thân phải để ý đến lời nói hành động của bản thân, phải có trách nhiệm đối với anh? Nhưng mà cho dù là như vậy thì cũng không thể nói lên rằng người khác cũng sẽ để ý những điều này.”
Tô Lê cười nhẹ một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Hai người cúp máy, Giang Thần Hy trầm mặc dựa người vào cửa sổ, nhìn cảnh vật bên ngoài không nói gì cả.
Tập đoàn Giang Thị là cả một toà lầu cao nhất thành phố Yến,anh ta đứng ở đây giống như đang đứng trên cả thế giới vậy.
Lục Cảnh Niên gõ cửa rồi đẩy cửa đi vào, trực tiếp ngồi lên ghế sofa, cười nhẹ rồi nói: “Sao không về quấn quýt bên con hồ ly tinh nhà cậu?”
Giang Thần Hy một tay đút trong túi quần, một tay cầm điếu thuốc nói: “Tin tức đo là do ai viết đấy, thật là không có tính sáng tạo gì cả.”
Trần Cảnh Niên không nhịn được cười một tiếng, nói: “Chuyện về những tin đó không quan trọng, không phải mục đích của cậu là khiến cho mọi người biết cậu không cần một thiên kim tiểu thư mà lại muốn lấy một diễn viên nhỏ bé đầy rẫy tin xấu sao. Tớ có thể tưởng tượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-phuc-tong-tai-kieu-ngao/742958/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.