- Ba gọi con.
Vẫn đáng vẻ nhút nhát nhu nhược đó, ngây cả ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng. Thẩm Lâm thấy như vậy, trong lòng liền nhịn không được xem thường... Tuy nhiên trên khuôn mặt chỉ có vẻ từ ái của một người cha, ông ta cất giọng ôn hòa:
- Ngồi xuống trước đi!
- D...dạ!
Triệu Thiên Thiên rất ngoan ngoãn mà ngồi xuống, nhưng đầu vẫn cuối xuống đất. Biểu hiện như vậy loạt vào mắt Thẩm Lâm thì chính là cô đang giống như sợ hãi chẳng hạn.
Nhưng ông ta trăm lần ngàn lần cũng không biết được Triệu Thiên Thiên không phải cúi đầu vì lý do như ông ta nghĩ... Mà thực chất cô cuối đầu để đỡ phải diễn kịch, trưng ra khuôn mặt của tiểu bạch thỏ!
- Thiên Thiên à, bao năm qua thật quá vất vả cho con rồi, điều đó người làm cha như ta không tốt! Con có từng hận ta không? - Dạ con... không có...
- Không cần ngại, còn cứ nói thật lòng mình ra đi!
Vẫn giữ nụ cười hoà ái trên môi, ông ta cho rằng Triệu Thiên Thiên không dám nói thật.
- Còn nói thật mà... từ nhỏ...con đã mong có ba mẹ, bây giờ có ba con rất... là vui!
Triệu Thiên Thiên ngẩng đầu lên, lắc lắc đầu, ánh mắt hiện lên vẻ long lanh động lòng người, mà giọng nói tuy ngập ngừng nhưng lại rất chi là thiết tha...Dáng vẻ đó, có người đàn ông nào nhìn thấy mà không tan chảy, mà không xót xa?
- Lời con nói là thật sao?
- Thật... thật ạ!
Ngoan ngoãn gật đầu, nhưng trong lòng Triệu Thiên Thiên không có như vậy, mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-phuc-tieu-ho-ly/3879552/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.