Lý Thái Huyền:"Lan nhi?, Kỳ Ngọc Lan, chuyện của nàng liên quan gì đến ta?". Lý Thái Huyền nghe được đại trưởng lão nói đến Lan nhi cậu không biết là ai nhưng cậu nhanh chóng suy nghĩ đến Kỳ Ngọc Lan, nhưng mà chuyện của nàng liên quan gì đến ta. Đại trưởng lão:"Chuyện của Lan nhi đúng thật là không liên quan đến ngươi, nhưng Lan nhi thích ngươi chẳng lẽ ngươi không biết?". Đại trưởng lão ngoài mặt không quan tâm đến chuyện tình cảm của Kỳ Ngọc Lan, nhưng là ngoài mặt nói vậy nhưng lại tính cho Kỳ Ngọc Lan, hắn không muốn thấy đứa cháu mình nuôi lớn tương tư mà chết. Lý Thái Huyền:"Thích ta?, đại trưởng lão ông nói đùa rồi, Kỳ Ngọc Lan sao lại có thể thích ta chứ?". Lý Thái Huyền cậu cười nói, cậu lại không ngờ Kỳ Ngọc Lan lại thích mình, Đại trưởng lão thấy Lý Thái Huyền trả lời như vậy thân thể như muốn nổ tung nói. "Sao cháu ta lại thích ngươi?, ngươi lại không biết, ngươi đang chọc tức ta à". "Nàng thích ta, sao ta lại phải biết?". Lý Thái Huyền trả lời ngược lại, đại trưởng lão định đánh cho đánh cho tên này một trận rồi nói tiếp, lúc này bên ngoài truyền đến tiếng nói. "Ông ngoại cháu đây, ông có ở trong không?". Đại trưởng lão bỏ sang chuyện đang nói với Lý Thái Huyền một bên, đi đến cánh cửa mở ra. Một thiếu nữ đi vào cùng với đại trưởng lão, thiếu nữ thấy Lý Thái Huyền có ở đây bắt đầu tay chân luống cuống chào hỏi. "Lý sư huynh, sao huynh lại ở đây?". Là Kỳ Ngọc Lan, Lý Thái Huyền mỉm cười đáp lại. "Ngọc Lan sư muội, sao ta lại không được ở đây!". Đại trưởng lão miệng giật giật nghe đối thoại giữa hai người, Lý Thái Huyền hướng đại trưởng lão nói. "Sắc trời không còn sớm nữa đại trưởng cáo từ, trà rất ngon có thể nói cho đệ tử biết mua ở chỗ nào không?, ta mua về biết sư tôn". "Cút, nhanh cút". Đại trưởng lão hóa giận nói, Lý Thái Huyền cũng rời đi trước khi rời đi quay lại nói. "Đại trưởng lão đúng là keo kiệt, đến chỗ mua trà cũng không nói haizz!". Kỳ Ngọc Lan thấy hai người đối thoại như vậy cũng không biết nói sau đang lên tiếng nói với ông mình. "Ông bình tĩnh Lý sư huynh chỉ là nói đùa, để ta đi tiễn Lý sư huynh". Kỳ Ngọc Lan cũng đuổi theo Lý Thái Huyền, thấy hai thân ảnh rời đi, đại trưởng lão ngồi xuống hỏi dài phức tạp tự nói. "Nếu hai đứa nó thật yêu nhau, ta không biết nên làm gì đây". "Ta và tông chủ ý kiến tạo nên xung đột, khiến Kỳ Lân Môn tạo thành hai trường phái đối lật". "Nếu mà thành thì ta và tông chủ cũng tính là thông gia, thông gia đối lập nhau truyền ra ngoại thật mất mặt". "Phải thương lượng lại với tên nhị trưởng lão về ý định lập đổ tông chủ thôi". Về phía Lý Thái Huyền và Kỳ Ngọc Lan đang đi cùng nhau, Lý Thái Huyền đột nhiên hỏi. "Sư muội, muội thích ta sao?". Kỳ Ngọc Lan sắc mặt đỏ hết, thấy thế Lý Thái Huyền hởi dài nói tiếp. "Ta và muội không đến được với nhau đâu, nên muội từ bỏ đi". Kỳ Ngọc Lan đôi mắt đã đỏ có dấu hiệu muốn khóc bị tình đầu từ chối cảm giác không dễ chịu đâu, nhưng cố giữ lấy không cho nước mắt rơi nói. "Tại sao?, ta và Lý sư huynh không đến được với nhau, hay là sư huynh có vị hôn thê hay là có ý chung nhân, ta có thể làm thiếp". Lý Thái Huyền triệt để hởi dài nói. "Không phải là bất cứ cái lý do gì mà muội nói, chỉ là sư tôn ta và đại trưởng lão đang tranh đấu một mất một còn, nên chúng ta có thể xem là kẻ địch". Cậu dừng một chút rồi nói tiếp. "Mà đã là kẻ địch thì sẽ không đến được với nhau". Kỳ Ngọc Lan im lặng, cô không lên tiếng, cô biết Lý Thái Huyền nói đúng ông cô và tông chủ đúng là tranh đấu một mất, một con, ngươi sống ta chết, các đệ tử tông môn cũng biết nên chia làm hai phe đại trưởng lão và tông chủ Mạc Vân, lúc đầu cô hỏi Lý Thái Huyền cũng là mong dưới trướng ông cô có thêm người tài giỏi. Nhưng vì tình cảm lớn dần khiến cô quên đi sự tranh đấu của đại trưởng lão và tông chủ Mạc Vân, đúng nếu là vậy hai người là kẻ địch không thể đến bên nhau, nếu là kẻ địch thì không nên có bất kỳ tình cảm nào cả, nếu có tình cảm cả hai đối đầu với nhau trên chiến trường thử hỏi ai sẽ là người hạ thủ được, câu trả lời là không, không ai có thể hạ thủ được cả. Hai người đi mà không tiếp tục nói câu gì cả, đến nơi Lý Thái Huyền phá vỡ sự yên tĩnh. "Đã đến nơi rồi, sư muội cũng nên về sớm đi". Lý Thái Huyền tiếp tục đi nếu đã xác định là kẻ địch thì không nên có tình cảm, nếu vậy thiệt chỉ là chính mình mà thôi, Kỳ Ngọc Lan thấy vậy tính nói lại thôi, đành quay người rời đi. Lý Thái Huyền đi vào phòng thì thấy Mạc Vân đang nằm trên giường ngủ, cậu nhẹ nhàng đi lại ngồi xuống vuốt lấy khuôn mặt được xem là hồng nhan họa thủy. "Đẹp không?". Mạc Vân mở mắt hỏi, Lý Thái Huyền mỉm cười nói. "Đẹp, nàng rất đẹp". Ôm lấy eo nàng, cúi người xuống hôn lấy đôi môi ngọt lịm của nàng, Mạc Vân vòng đôi tay lên cổ cậu, cả hai trao nhau nụ hôn ngọt ngào, rời đi đôi môi cậu kéo Mạc Vân vào Liên Hoa Ngũ Tầng…. Đâu đó ở Kỳ Lân Môn, một mật thất có hai thân ảnh của thiếu niên và người già nói chuyện với nhau. "Sư phụ, bọn người Thiên Sát Giáo thất bại rồi". Thiếu niên nói với giọng điệu không cam tâm, người sư phụ của tên thiếu niên trả lời hắn. "Ta cũng nghĩ đến bọn Thiên Sát Giáo thất bại rồi, nhưng đều ta không ngờ là ả Mạc Vân đó không bị thương nặng gì, mà còn ở đâu lòi ra một đại công chúa của Lạc hoàng triều nữa". Hai người là Kỳ Thanh và sư phụ hắn nhị trưởng lão. "Sư phụ vậy chúng ta tính sao về chuyện lật đổ tông chủ?". Kỳ Thanh hỏi, sư phụ trầm ngâm rồi nói. "Phải suy tính kỹ càng lại chuyện này, không nên mang động, ta phải đi thương lượng với đại trưởng lão về chuyện này". "Nếu nội chiến xảy ra không nên đụng vào đại công chúa, nếu không sẽ đắc tội với Lạc hoàng gia, biết chưa". "Dạ sư phụ ta biết rõ". Kỳ Thanh rất muốn trả thù nhưng phải suy tính cho tương lai, nếu hắn làm ra chuyện gì sai vạn kiếp bất phục. "Con lui ra đi". Nhị trưởng lão kêu Kỳ Thanh lui ra, Kỳ Thanh nói. "Đệ tử cáo lui". Kỳ Thanh vừa đi, nhị trưởng lão một viên ngọc bội màu lục bảo và nhỏ máu rồi, màn hình xuất hiện thân ảnh của đại trưởng lão xuất hiện. "Đại trưởng lão ngươi tính sao về chuyện lật đổ Mạc Vân?". Nhị trưởng lão hỏi, đại trưởng lão trầm ngâm lên tiếng nói. "Ta sẽ không tham gia vào cuộc tranh đấu này nữa, ta sẽ đứng ở vị trí trung lập, ai làm tông chủ cũng được". Nhị trưởng lão bất ngờ trước sự lời nói của đại trưởng lão, nếu đại trưởng lão đứng về phía của Mạc Vân thì hắn sẽ rất sợ, còn đứng về vị trí trung lập thì hắn không sợ mấy, vì lời cưởng giả nói ra rất đáng tin trừ một số bội tính mà thôi. Đa phần những trưởng lão khác đều ở Hóa Thần Hậu Kỳ đến Viên Mãn vì thiên phú có hạn nên chỉ dừng ở đó trừ khi có cơ duyên nào lớn mới độ phá được thôi. Nhị trưởng lão vẫn đề phòng hỏi. "Đại trưởng lão ngươi tại sao lại rút khỏi tranh đấu?, nếu ngươi vẫn tranh đấu thì chúng ta rất nhanh sẽ lấy được ngôi tông chủ" "Ta không muốn tham gia nữa vì đứa cháu, nếu ta có bị gì nó sẽ rất đau lòng". Đại trưởng lão hởi dài nói, nhị trưởng lão thấy hợp lý nên cũng không nói gì chỉ đành dẹp đi ngọc bội kết thúc cuộc trò chuyện.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]