Chương trước
Chương sau
Edit: Xanh Lá
Dưới động tác không hề có chút ôn nhu đáng nói kia, kết cục cuối cùng là Đường Khanh ngất xỉu, nhưng vào lúc này, nam tử tuấn mỹ trước đó còn mặt đầy âm u, trong mắt lại hiện lên một tia bất an, hắn dừng động tác thô lỗ của mình lại, mang theo một tia ảo não, hắn thật cẩn thận nói: “Sư phụ.”
Đường Khanh nhíu mi, dường như cũng không nghe được lời này.
Thấy thế, Bạch Trạch than nhẹ một hơi, hắn tuy giận dữ, thậm chí ban đầu còn uy hiếp muốn giam cô trong Khóa Tâm Trận vĩnh kiếp không siêu sinh, nhưng đó đều là lời tức giận, nguyên nhân chính là vì quá để ý, nên hiện giờ mới tức giận nhiều như vậy. Tưởng tượng đến cô tự đặt bản thân vào tình cảnh nguy hiểm, còn nói với hắn những lời lạnh lùng tuyệt tình kia, hắn liền hận không thể hung hăng giáo huấn cô một trận. Nhưng quả thật hắn cũng “hung hăng giáo huấn” cô một trận rồi.
Trừng phạt kết thúc, hắn ôm bảo bối vào trong ngực, không do dự nửa phần, trực tiếp cắn rách ngón tay mình. Một giọt máu ướt át tươi đẹp rơi vào trong miệng cô. Rất nhanh, mày cô không chau lại thống khổ như vậy nữa, mà dần dần thư thả giãn ra.
Máu thần thú gần như có hiệu quả khởi tử hồi sinh, nên một giọt này vừa xuống, chẳng đến thời gian nửa ngày, cô đã lần nữa mở mắt ra, chẳng qua khi phát hiện mình thế mà lại ở trong ngực đối phương, cô vẫn sợ tới mức rụt rụt người như muốn tránh né.
“Tỉnh rồi?” Bạch Trạch nhìn hành động của cô trong mắt, không chút để ý nói: “Đúng là ta quên mất, sư phụ hiện tại không mở miệng được nha.”
Hai người không một mảnh vải trên người. Rõ ràng là hành động cực kỳ thân mật, nhưng Đường Khanh lại luôn cảm thấy nguy hiểm tới gần.
Quả nhiên, không bao lâu sau cô liền nghe được đối phương nói: “Nếu đã tỉnh, vậy tiếp tục làm chuyện lúc trước chưa làm xong đi.”
Đường Khanh chỉ cảm thấy một ngụm máu nghẹn lâu ngày cũng sắp bị chọc tức đến phun ra, nhìn dáng vẻ cà lơ phất phơ kia của đối phương, cô tức đến ngứa răng.
Nghiệt đồ này!
Bạch Trạch cuối cùng cũng không thực sự tiếp tục, rốt cuộc hắn vẫn có chút rõ ràng tình hình thân thể cô, sinh mệnh mỏng manh kia, nếu không có máu cùng thần lực đặc thù của hắn, chỉ sợ nghênh đón hắn chính là một thi thể lạnh băng. Nghĩ vậy, sát ý che trời lấp đất bao phủ mà đến.
Đường Khanh bị khí tức khiến người ta sợ hãi này làm cho cả kinh, rụt rụt người lại. Nam chính trình độ hắc hóa đến 99%, trên cơ bản từ trong ra ngoài đều ‘đen kịt’, có thể khiến hắn lộ ra khí tức này, phỏng chừng cũng chỉ còn lại Quân Vô Tà, rốt cuộc thì ngay cả cô cũng đều đang trong tay hắn.
Nói đến cũng buồn cười, rõ ràng đã gọi là Tà thần, cố tình lại lấy cái tên Quân Vô Tà.
Bởi vì không thể mở miệng, hơn nữa thân thể chịu trọng thương, cô chỉ có thể ngoan ngoãn tùy ý để đối phương bài bố. Hồng y trên người đã rách nát không chịu nổi, căn bản không thể tiếp tục mặc trên người, trước mắt muốn ra khỏi sơn động này, dù sao cũng không thể để cô không mặc gì cả, vì thế cô chỉ có thể yên lặng chuyển ánh mắt về phía nghiệt đồ nhà mình.
Không thể không nói nghiệt đồ nhà mình dáng người vẫn không tệ. Nhìn thân thể thon dài cao lớn lại không hiện thô cuồng kia, Đường Khanh yên lặng liếc mắt nhìn một lượt, mà đúng lúc này, một chiếc áo gấm nguyệt nha đột nhiên phủ lên người cô.

Bạch Trạch đã bọc cô kín mít từ trên xuống dưới, tiếp theo trong ánh mắt và vẻ mặt kinh ngạc của cô, hắn dễ như trở bàn tay hóa giải Vây Thú Trận.
Vây Thú Trận vốn rắc rối phức tạp, thậm chí bởi vì sai lầm lúc mới xuyên qua, cô còn cố ý giấu riêng trận pháp này không dạy hắn, kết quả đối phương lại có thể không mất đến một chén trà nhỏ thời gian đã phá sạch sẽ trận pháp khó nhất trong truyền thuyết này.
Nhìn cô gái nhỏ trong ngực kinh ngạc, Bạch Trạch tâm tình không tồi khẽ nhếch khóe môi.
Dưới sự trợ giúp của hệ thống, thời gian hai tháng này của Đường Khanh hoàn toàn trống rỗng, nên chờ đến khi cô trở lại Vô Song Thành, nhìn dân chúng đầy lệ khí khắp thành, cô tức khắc khiếp sợ không thôi.
Rõ ràng cô nhớ cư dân trong thành của cô phần lớn đều thiện lương giản dị, từ lúc nào lại trở thành thế này?
Đường phố vốn chỉnh tề bị hủy không còn một mảnh, có bị lửa đốt, có bị đập bỏ, thậm chí trên đất khắp nơi còn có thể thấy vết máu loang lổ.
Như nhận thấy được sự kinh ngạc của cô, Bạch Trạch bình tĩnh nói: “Là Quân Vô Tà giở trò quỷ.”
Nghe vậy, cô hơi ghé mắt, vừa định há miệng, lại đột nhiên nhớ tới mình căn bản nói không nên lời.
“Sư phụ muốn nói chuyện sao?”
Nghe được lời này, Đường Khanh tức khắc gật đầu.
“Giải trừ cấm ngôn chú cho sư phụ cũng không phải là không thể, chẳng qua……” Bạch Trạch nói rất thong thả, chẳng qua uy hiếp tràn đầy trong đó lại rất rõ ràng, “Nếu sư phụ nói ra lời gì ta không muốn nghe, ta không ngại khiến sư phụ cả đời đều không mở miệng được.” Nói xong lời cuối cùng, hắn còn không quên dùng ngón tay hung hăng chà đạp đôi môi cô một phen.
Nhìn công tử Bạch Trạch ôn nhuận như ngọc lúc trước biến thành dáng vẻ bệnh kiều hiện giờ, trong cổ họng Đường Khanh như nghẹn một ngụm máu. Tuy cô không thể nói chuyện, chẳng qua vẫn có thể oán giận với hệ thống, “Đậu má, rốt cuộc làm sai chỗ nào, Tiểu Bạch Trạch ngoan ngoãn đáng yêu lúc trước, sao lại biến thành bộ dáng quỷ quái này?!”
Hệ thống lành lạnh mở miệng, “Còn không phải bị sư phụ hắn ép sao.”
Đường Khanh:……
Thấy ký chủ không nói, hệ thống tiếp tục: “Hắn coi ngươi như tất cả, ngươi lại vì cái gọi là thành thần mà bán đứng hắn.”

Đường Khanh chán nản, “Ta ‘con mèo nhà nó’ còn không phải là vì hắn à. Lúc ấy thần lực của hắn còn chưa khôi phục, nếu ta không ổn định Quân Vô Tà, quỷ biết hắn ta sẽ làm ra chuyện gì nữa!”
Nghe vậy, hệ thống lại rầm rì nói: “Phải nỗi Tiểu Bạch Trạch không biết tình hình nha.”
Đường Khanh bị hành vi bênh vực mù quáng này của hệ thống làm cho cạn lời, mà lúc này, Bạch Trạch cũng đã giải trừ cấm thuật.
Trong nháy mắt cấm thuật bị giải trừ kia, Đường Khanh cảm thấy ngay cả hô hấp cũng đều trở nên tự tại. Dáng vẻ hiện giờ của Vô Song Thành, cô không có khả năng ngồi xem mặc kệ, chẳng qua bằng thực lực hiện tại của cô, căn bản không cách nào đối kháng với Quân Vô Tà.
“Đưa ta về phủ Thành chủ.” Bởi một phen mây mưa lúc trước, nên giọng cô khàn khàn mang đầy vẻ mệt mỏi.
Vô Song Thành rối loạn, phủ Thành chủ đương nhiên cũng không tốt chỗ nào. May mà ngay từ đầu lúc đổi tiểu viện cư trú cô liền bày một trận pháp, ngoại trừ cô và Bạch Trạch ngoại, những người khác căn bản không cách nào tiến vào. Tiểu viện rất sạch sẽ, rõ ràng đã hai tháng trôi qua, nhưng lại không chút bụi bặm, mà đồ đạc của cũng đều còn nguyên vẹn.
Trở lại phòng ngủ, chuyện đầu tiên chính là thay quần áo, chẳng qua khi cô phát hiện nghiệt đồ đang khoanh tay đứng dựa vào cửa, tức khắc mặt tối sầm.
Bạch Trạch ưu nhã khoanh tay dựa ở cửa, thấy cô đột nhiên dừng động tác, không khỏi nói: “Không phải sư phụ muốn thay quần áo sao? Thế nào lại đột nhiên bất động?”
Sắc mặt vốn trầm xuống lại càng thêm khó coi, Đường Khanh chán nản, cô dám khẳng định gia hỏa này tuyệt đối là cố ý!
Chẳng qua tức thì tức, tóm lại cô cũng không thể tiếp tục mặc chiếc áo to rộng quá mức này được, dù sao chuyện nên làm hai người đều đã làm cả, hiện tại có ra vẻ cũng vô dụng, vì thế cắn răng một cái, cô nhanh chóng cởi bỏ cẩm y trên người.
Bạch Trạch dùng ánh mắt thưởng thức xem cô thay quần áo của mình. Nhìn cô lại khôi phục làm Thành chủ cao lãnh kia, hắn không khỏi khẽ cong khóe môi.
“Sư phụ vẫn đẹp như vậy.”
Thình lình được khen ngợi khiến cô thiếu chút nữa trượt chân, cũng may cô kịp ổn định khí thế. Cô phức tạp nhìn về phía đồ đệ mình, khẽ mở môi đỏ.
“Bạch Cửu, ta vẫn chưa từng phụ ngươi.”
“A……”
Nghe đối phương cười lạnh, cô tức khắc nhíu chặt mày. Nghiệt đồ này thật sự tưởng mình dễ bắt nạt vậy sao? Sau khi làm ra chuyện đại nghịch bất đạo bậc này với mình, lại còn dám cười lạnh!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.