Edit: Xanh Lá 
Tình huống thình lình xảy ra khiến Đường Khanh xem mà như lọt trong sương mù, chẳng qua hận ý trong mắt Dạ Khuynh Tuyết cô lại nhìn ra rất rõ. Mang theo nghi hoặc, cô nhìn về phía người nào đó. 
Mặc Diệc ôm cô vào trong ngực, tươi cười ôn hòa, “Em biết vì sao Dạ Khuynh Nhan lại bị tai nạn xe cộ chứ?” 
Đường Khanh tuy cứu Dạ Khuynh Nhan, nhưng cô cũng không quá để ý vấn đề này, trước mắt thấy hắn đột nhiên mở miệng, tức khắc bừng tỉnh. 
“Meo ô!” 
“Thật thông minh, chính là do chị gái cô ta làm. Tuy anh không rõ vì sao cô ta muốn giết em gái mình, chẳng qua nếu đã là ân nhân cứu mạng của em, tóm lại anh cũng phải giúp một phen.” Hắn sớm đã “vơ” cô mèo nào đó thành người của mình, nếu là đã là ân nhân cứu mạng của cô, hắn đương nhiên phải báo ân giúp cô rồi. Huống hồ, tiểu gia hỏa có thể cứu Dạ Khuynh Nhan một lần, nhưng không có nghĩa có thể cứu cô ta lần hai, trừ phi kẻ khởi xướng dừng tay lại. 
Mặc Diệc vốn định cho Dạ Khuynh Tuyết một trận giáo huấn, để cô ta biết khó mà lui, nhưng hắn lại xem nhẹ lòng thù hận của phụ nữ. 
Dạ Khuynh Tuyết tuy đã bị thương, nhưng hận ý trong lòng lại càng sâu hơn nữa. Ngày đó cô ta phái người đâm xe vào Dạ Khuynh Nhan cũng không phải muốn lấy mạng cô ấy, mà chỉ muốn nhắc nhở để cô bớt xen vào việc người khác mà thôi. Nhưng dù thế nào cô ta cũng không ngờ tới Mặc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-phuc-nam-chinh-hac-hoa/1689388/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.