Nhanh chóng bắt lấy cổ tay của Lãnh Tiểu Dã, Hoàng Phủ Diệu Dương phẫn nộ gào lên: “Em là đồ ngốc sao, em có biết nếu em cứ như vậy, tay bị nhiễm trùng mưng mủ, cái tay này liền phế...” Lãnh Tiểu Dã nhìn hắn tức giận đến mặt cũng sắp biến hình, ngược lại vẻ mặt lại bình tĩnh: “Tay là của tôi, tôi muốn thế nào liền như thế đó!” “Em...” Hoàng Phủ Diệu Dương ném tay cô ra: “Em đừng tưởng tôi sẽ luyến tiếc em!” Nhìn cô một cái, Hoàng Phủ Diệu Dương cắn chặt răng vì tức giận, bước đến bên cửa, đem cửa mở ra. “Người đâu!” Bước chân nhỏ vang lên, lão quản gia chậm rãi từ xa đi tới: “Bá tước tiên sinh.” Hoàng Phủ Diệu Dương quay mặt đi, giơ tay chỉ vào Lãnh Tiểu Dã, tức muốn hộc máu quát lớn: “Đêm cô ta ném xuống biển cho tôi, ném vào biển, làm mồi cho cá mập!” Lão quan gia nhìn theo qua Lãnh Tiểu Dã, nhanh chóng cụp mắt xuống. Trong lòng hắn rất rõ ràng, tiên sinh nhà mình không thật lòng muốn giết cô. Nếu không thì đã không giống như bây giờ, cột cô vào trên giường, Hoàng Phủ Diệu Dương chỉ cần một thứ có thể khiến cô nghe lời, với tính cách như vậy thì thật là trắc trở. Nói cái gì mà đem cô cho cá mập ăn, chả qua là lời nói lúc tức giận mà thôi. Hoàng Phủ Diệu Dương chưa bao giờ phô trương thanh thế. Bây giờ chỉ có thể chứng minh một điều, hắn thật sự xót cô.
“Tiên sinh!” lão quản gia nhẹ giọng mở miệng: “Ngài... có thể ra đây một lát?” Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn hắn một cái, cất bước ra ngoài. Lão quản gia nhìn theo cửa phòng đã đóng, nhấc chân đi theo. “Nói!” Hoàng Phủ Diệu Dương từ trong răng phun ra một chữ. “Bá tước tiên sinh.’’ Lão quản gia đến bên cạnh người hắn, nhẹ giọng mở miệng: “Cái này giống như tính tình con gái vậy, rất cường quật, cứ tiếp tục như vậy, cô ấy chỉ làm trái ý ngài. Hoặc là, ngài có thể đổi một hình thức khác. Con gái không phải đều thích được đàn ông cưng chiều dỗ dành sao?” Hoàng Phủ Diệu Dương liếc hắn một cái, khịt mũi coi thường: “Muốn tôi xuống nước với cô ấy? Mơ đi!” Lão quản gia còn muốn nói gì đó, Hoàng Phủ Diệu Dương đã nhấc chân về phòng. Nhìn bóng dáng cao lớn của Hoàng Phủ Diệu Dương, lão quản gia nhẹ nhàng thở dài. Bên trong cánh cửa, Lãnh Tiểu Dã ở dưới chăn đang lôi kéo dây xích, muốn thoát khỏi nó, kết quả đều vô ích. Dây xích kia nhỏ, nhưng lại rất cứng rắn, cô dùng toàn lực kéo mạnh không dừng, ngược lại làm chính mình bị đau. Cũng ngay lúc này, cô chú ý tới, trên người cô tuy rằng đều bị xích, nhưng hai cổ tay cùng hai cổ chân ngay tại vị trí xích đều được bọc băng gạc lại. Nghe tiếng cửa mở ra, cô lập tức dừng động tác.
“Dây xích này làm từ hợp kim Titan mạ vàng, em không làm đứt được đâu.” Hoàng Phủ Diệu Dương đi đến trước mặt cô, nhìn từ trên cao nhìn xuống: “Làm một cuộc giao dịch?” Giao dịch? Gia hỏa này thật đúng là thay đổi thất thường, vừa mới muốn ném cô xuống biển, giờ lại bảo làm giao dịch. Lãnh Tiểu Dã nhìn kỹ đôi mắt xanh lam của hắn: “Giao dịch gì?” Hoàng Phủ Diệu Dương cũng nhìn cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tin xảo của cô, nói nội dung giao dịch: “Em ngoan ngoãn nghe lời, tôi giúp em băng bó miệng vết thương, tôi liền thả em ra khỏi giường.” Ánh mắt vừa đảo, cô liền trực tiếp cho Hoàng Phủ Diệu Dương một ánh mắt xem thường. Ngoài khinh thường còn có không tin tưởng, đều ở trong một ánh mắt. Hoàng Phủ Diệu Dương chỉ cảm thấy ngực có một ngọn lửa, đang ngày càng cháy to hơn, khớp hàm căng chặt liền muốn phát tác. Nhưng ngay tại lúc này, Lãnh Tiểu Dã đột nhiên mở miệng. “Được.” Sau đó, cô mở tay phải ta, hướng hắn duỗi ra: “Thay.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]