Chương trước
Chương sau
Tay phải nắm chặt, Lãnh Tiểu Dã toàn lực tung ra một quyền, hung bạo mà lao về phía mặt Hoàng Phủ Diệu Dương.
Leng keng! xịchhhh
Một âm thanh kim khí vang lên, cùng lúc dừng đường quyền của cô cách má trái Hoàng Phủ Diệu Dương chưa tới 1 phân.
Không phải cô muốn dừng lại, tay cô không nghe lời, một mãnh lực hữu hình cản lấy tay cô.
Trên cổ tay, không biết tự khi nào đã có thứ trói buộc.
Vật hoàng kim, ở giữa là một khối lớn khoảng 3 phân, bên cạnh khảm đá quý màu xanh nước biển, bên còn lại là các ngôi sao lớn nhỏ không đều.
Nhìn qua, thấy giống giải ngân hà thu nhỏ trên tay cô.
Nếu không phải được nối với dây xích cột ở đầu giường, vật trên tay cô chính là một chiếc vòng tay lấp lánh.
Lãnh Tiểu Dã nhướng mắt theo dây xích, dây xích một đầu là trên cổ tay cô, một đầu kia cột chặt vào trụ giường.
Leng keng leng keng!
Thanh âm kim khí vang vọng căn phòng theo từng động tác của cô.
Lãnh Tiểu Dã cũng cảm nhận được,ngoài hai tay thì chân cô cũng chẳng thể vùng vẫy thoải mái.
chẳng cần nhìn, Tiểu Dã cũng biết thứ dưới chân cô cùng loại với chiếc xích đang níu đường quyền vô mặt Hoàng Phủ.
Hoàng Phủ Diệu Dương đưa lòng bàn tay, đỡ lấy cổ tay cô.
“Thôi nào!!.”

Tay phải cô có thương tích,hung bạo như vậy, vết thương lại rách ra đấy.
“Anh đừng chạm vào tôi!”
Lãnh Tiểu Dã hất tay hắn ra.
Dây xích vàng lại là một trận leng keng dữ dội.
“có đau không?” Hắn nhíu mày nhìn cô hỏi.
Đau?!
Hắn còn quan tâm cô có đau hay không?!
Lãnh Tiểu Dã bực bội nực cười, “Ai cần anh lo!”
Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày nhìn cô quấn lấy băng gạc tay phải, “Bỏ tay xuống đã, miệng vết thương nếu rách ra lần nữa, sẽ để lại sẹo đó.”
“Anh bỏ tay tôi ra!” Lãnh Tiểu Dã gầm nhẹ.
“Em phải buông lỏng trước.”
“bỏ ra!”
“Buông ra!”
Hắn trong thanh âm cũng ba phần tức giận.
Lãnh Tiểu Dã hừ một tiếng, càng nắm chặt bàn tay.

Tay phải bị thương, bất quá là vừa rồi băng bó cẩn thận đôi chút, bị cô như vậy lăn lộn, sớm lần nữa vỡ ra, đau điếng.
Cô như vậy càng thêm dùng sức, tự nhiên cũng càng đau.
Cô đau đến nhíu mày, lại càng thêm dùng sức nắm chặt ngón tay, máu lan ra, một chốc đã thấm đẫm băng gạc.
Hoàng Phủ Diệu Dương cau mày, tay rung bần bật.
Lãnh Tiểu Dã cười nhạt, đưa đôi mắt khiêu khích nhìn hắn.
Không thể công kích hắn, không thể giết hắn, ít nhất cô có thể cho sinh nộ khí.
Hắn khó chịu, cô liền rất sảng khoái!
Cái con nhỏ này là kẻ điên sao? Thế nhưng cô dùng phương thức này làm hắn vô cùng khó xử!
Hoàng Phủ Diệu Dương từng có rất nhiều sủng vật, từ Bắc Mỹ mang về ngựa hoang, Nam Phi thảo nguyên bắt về báo đốm……
Cho dù là bậc nhất dã tính, cũng phải so tính thiệt hơn, đều sẽ ở dưới chân hắn ngoan ngoãn thần phục.
Chỉ riêng cô như vậy, không biết sống chết mà cùng hắn đối kháng, là lần điều tiên trở ngại.
Nhìn cô băng gạc càng ngày càng rõ ràng loang lổ máu tươi, trái tim hắn cũng đôi phần co thắt.
Trong lòng bạo nộ, hắn giơ tay bóp chặt yết hầu cô.
“Không ngoan ngoãn cho tôi, sống không được lâu đâu!”
teamfb dịch: The Calantha
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.