Chương trước
Chương sau
Ngoài cửa, bọn người vừa rút lập tức xông tới, hắn giơ tay lên ra hiệu, lập tức có người đem súng tới cho hắn.
"Đem cô ấy trở về!" Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày tức giận, lại nói thêm một câu "Nhớ kỹ, không được làm cô ấy bị thương!"
Bọn người kia nghe lệnh, lập tức lao nhanh xuống lầu.
Hắn giương súng lên, nhắm chuẩn thân ảnh đang chạy vội.
Dưới ánh mặt trời, da thịt cô trắng như ngọc, ôn nhuận vô cùng.
Hắn nhíu mày nóng giận, quát lớn "Đứng lại, nếu không tôi sẽ nổ súng!"
Lãnh Tiểu Dã mắt ngơ tai điếc, chẳng những không đứng lại, ngược lại tốc độ lại càng nhanh hơn.
Nhiều nhất chỉ còn tầm 8m, nếu hắn bắn không trúng, cô sẽ có cơ hội chạy thoát…
Bằng! Bằng!
Hai tiếng súng vang lên, viên đạn nhanh như chớp thoát ra, gào rít sượt qua. Tuy nhiên, mục tiêu của nó không phải là Lãnh Tiểu Dã mà bắn về phía motor thuyền trên boong tàu, chỗ bình xăng ở giữa.
Hắn chính là biết cô định làm gì. Vì vậy hắn không cho phép cô đào tẩu thành công.
Không muốn làm hại cô, chi bằng hắn hủy đi phương tiện tẩu thoát của cô.

Bùm!
Hai chiếc motor thuyền kia lần lượt nổ tung. Trước mặt đột ngột bùng lên ngọn lửa lớn, Lãnh Tiểu Dã chỉ kịp dùng tay che chắn, bảo vệ mặt mình. Sức ép của vụ nổ vừa rồi thực sự quá mạnh, đánh bật cô ra ngoài, may mắn không rơi xuống biển, ngã trên boong tàu.
Thân thể rơi mạnh xuống đất. Trước mắt cô tối sầm lại, thử cử động tay một cái, cô lập tức rơi vào hôn mê.
Bọn tay sai kia chạy vội lại chỗ của Lãnh Tiểu Dã.
Hoàng Phủ Diệu Dương trên sân thượng không thèm nghĩ ngợi. Hắn lập tức vứt súng qua một bên, tức giận nhảy xuống khỏi lan can, đến chỗ Lãnh Tiểu Dã.
Hắn làm động tác giống với cô, lưu loát, linh hoạt như báo săn mồi khác với dáng vẻ tiểu miêu cô.
Thân ảnh dừng lại trên boong tàu, hắn quát lớn đầy phẫn nộ.
"Không ai được phép chạm vào cô ấy!"
Bọn người kia vốn đã lao xốc đến bên cô, nghe được lệnh vừa rồi liền đồng loạt dừng lại vây quanh, không có lấy một kẻ dám tiến gần.
Hoàng Phủ Diệu Dương bước tới, lập tức ngồi sụp xuống bên cô, hắn giơ tay ấn lên động mạch cổ của cô, thăm dò thử.
Mạch đập có phần yếu đi, may mắn không gặp trở ngại gì.
Hắn nhìn cô, duỗi tay muốn bế cô lên. Lại nhìn thấy cặp chân lộ ra trắng muốt trước mặt bọn người này, hắn buồn bực mà mắng một câu tiếng Anh.

Hắn đỡ cô lên, nhẹ nhàng cởi áo sơ mi của cô ra. Hắn định lấy áo mình phủ lên người cô.
"Quay mặt đi!"
Bọn tay sai kia không dám trái lệnh, bảo quay đi liền quay đi luôn, không dám liếc Lãnh Tiểu Dã lấy một cái.
Tay hắn đụng qua chỗ ngực cô, hắn chú ý tới khuôn mặt bất tỉnh mơ hồ của cô, lông mày hắn lại tiếp tục nhíu chặt.
Hắn cảm thấy hắn sắp điên đến nơi rồi, động tác cũng không nhịn được mà có phần hơi thô lỗ.
"A!"
Vết thương bị hắn đụng tới, Lãnh Tiểu Dã hôn mê, không tự chủ được mà kêu lên một tiếng.
Hiện tại cũng biết đau?
Vừa rồi lại làm một việc liều mạng đến vậy!
Trong lòng hắn lại bùng lên tức giận, động tác lại trở nên ôn nhu hơn. Hắn bế cô bước lên cầu thang, chú ý tránh miệng vết thương ra.
"Gọi bác sỹ lên!"
Dịch page fb: The Calantha
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.