Chương trước
Chương sau
Lũ lụt tràn về trong một đêm tại TP Hồ Châu thì giảm dần, do đó dân chúng Hồ Châu cũng có thời gian lấy lại hơi sức rồi, đại bộ phận địa phương đều bị ngập chìm, con số thương vong cụ thể còn đang tiến hành thống kê, là vì tất cả thị khu đều bị chim trong nước, cho nên về tổn thất kinh tế khó có thể đánh giá.
– Có con số cụ thể chưa?
Tương Văn Sơn mệt mỏi ngời phía sau bàn làm việc, trước mặt ông ta là thư ký Giang Bình Quý đang đứng.
– Bí thư, không có lạc quan lắm...
– Nói đi, tôi đang nghe.
Tương Văn Sơn theo bản năng lắc lư phần eo của mình.
– Tất cả là 470 người thiệt mạng trong lũ lụt.
Giang Bình Quý chật vật nói ra câu này.
– Cái gì? Làm gì mà nhiều như vậy? Công tác thống kê có chuẩn xác không? Đã xác minh chắc chắn chưa?
Tương Văn Sơn lập tức đứng lên, lớn tiếng hỏi.
– Đều đã xác minh qua.
Giang Bình Quý biết là kết quả quá nặng nề, hắn phải nói ra con số chính xác, còn quyền quyết định cuối cùng là chết bao nhiêu người để báo cáo thì hắn để cho Tương Văn Sơn, ai cũng biết là con số báo cáo người thiệt mạng sẽ bốc hơi giảm thiểu đến mức tối đa...
– Hừm... đi xác minh lại đi, tôi không tin có nhiều người chết như vậy?
Tương Văn Sơn gầm thét lên, Giang Bình Quý vội vàng xoay người ly khai, Tương Văn Sơn cũng biết con số thiệt mạng này cũng sẽ trải qua tầng tầng giấu giếm bớt rồi, nhưng số người chết nhiều như vậy, điều này làm cho ông ta không thể chấp nhận được.
...
Cuối cùng con số quyết định chỉ còn là 70 người chết, con số này là do Tương Văn Sơn tự mình định xuống, cũng là con số cuối cùng để mà công bố với truyền thông, còn con số công tác thống kê là con số là tuyệt mật, bất cứ người nào cũng không được tiết lộ ra bên ngoài.
Vì thế thông tin trên báo chí, Internet và tivi công bố, tại thành phố Hồ Châu rất hiếm khi xảy ra lũ lụt, do vậy lần lũ lụt hiếm có này đã gây ra 70 người tử vong, trong lịch sử thiên tai của TP Hồ Châu, đây là con số tử vong nhiều nhất từ trước đến giờ...
Có thể là vì bù lại khuyết điểm hoặc là che giấu trận lũ lụt mang tới tổn thất to lớn cho TP Hồ Châu, Tương Văn Sơn tổ chức các cuộc họp lớn nhỏ, kêu gọi sự quan trọng trùng kiến lại thành phố, liên tiếp lên đài truyền hình kêu gọi những ai có năng lực bao gồm công ty, xí nghiệp, cơ quan cùng cá nhân tích cực quyên tiền và vật dụng, giúp nhân dân thành phố gặp tai hoạ vượt qua cửa ải khó khăn này.
Do Tương Văn Sơn tuyên truyền xuống rộng rãi như vậy, tình huống xã hội TP Hồ Châu coi như tạm yên ổn, nhưng có một số việc thì không lừa dối được tất cả mọi người, có một vài người rất muốn đem chuyện này lật ra rỏ ràng bên ngoài, bởi vì đây là một cơ hội hiếm có, dịp may không đến hai lần.
...
– Cha nuôi, chuyện này phải chính từ bên trong nội bộ tiết lộ ra mới được, nhưng nội bộ bên trong, biết đến chuyện này cũng chỉ có vài người ít ỏi, cho nên không dễ dàng bọn họ mở miệng, nếu là không có nhiều ích lợi, phỏng chừng không ai dám làm việc này.
Đinh Nhị Cẩu ngồi đối diện với Cố Thanh Sơn, vừa ăn lạc rang do Cố Hiểu Manh mới bưng lên vừa nói.
– Vậy con nhắm được người nào chưa?
Cố Thanh Sơn hỏi.
– Con cũng không biết có được không, nhưng chúng ta buộc phải làm cho được chuyện này, phải chấp nhận cho người đó có được lợi ích, cha phải đồng ý để hắn làm chủ nhiệm kiêm bí thư khu khai phát công nghiệp, thì mới có hy vọng thành công.
– Ưm... chức vụ này không nhỏ, chỉ sợ lão Thạch không đồng ý thôi...
– Có thể là khó, như nếu người đó được làm bí thư ở khu khai phát công nghiệp, chắc chắn người đó sẽ đồng ý mà tiết lộ, nếu không làm được, thì chắc sẽ không có tích cực gì trong chuyện này, chỉ là không biết trên tỉnh sắp xếp lại TP hồ Châu như thế nào?
– Vấn đề đó không phải là để cho chúng ta suy tính, chuyện quan trọng là chỉ cần tống lão Tương rời khỏi TP Hồ Châu, thì đó mới là thắng lợi lớn nhất, chẳng phải là con đã nói đã điều tra rõ kẻ theo dõi Hiểu Manh là người của ai sao?
– Vâng... chính là người của Tương Hải Dương, điều này không sai, Triệu Cương cũng đã nói với con rồi, là một tên lưu manh liều mạng, sớm muộn gì con cũng nghĩ biện pháp làm thịt hắn.
Đinh Nhị Cẩu căm hận nói.
– Đó là là chuyện sau này, hiện giờ nếu muốn đánh lão Tương văng ra khỏi TP Hồ Châu, trong tay phải có chứng cứ tài liệu chắc chắn, như vậy thì cha mới có thể đi lên tỉnh, đem chuyện này báo cáo rõ ràng, nếu không có tài liệu chứng cứ thì khó mà nói, có nói cũng không có ai tin.
– Ồ... không... cha nuôi, chuyện này cha không thể ra mặt, như vậy thì phiêu lưu quá lớn, rủi ro rất cao, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó lường, chúng ta không thể đối đầu trực diện như thế, vẫn là lợi dụng qua Internet, thông tin báo chí, con sẽ tìm phóng viên tập trung đưa tin về chuyện lũ lụt này, như vậy khiến cho ở trên sẽ chú ý, tự nhiên sẽ có người tới TP Hồ Châu để điều tra.
– Con có nắm chắc?
– Vâng... mấu chốt vẫn là lợi thế, Giang Bình Quý con người này con đã tiếp xúc qua, hắn là một người có tham vọng, vẫn luôn muốn chức vị cao hơn, con nhớ được lần đầu tiên gặp mặt hắn, hắn liền nhắc tới Trần Khánh Long thư ký của chủ tịch Thạch, lời nói lúc đó có vẻ rất hâm mộ khi Trần Khánh Long được điều đi làm phó chủ nhiệm ở khu khai phát, cái chức phó chủ nhiệm đó thì tính cái gì, do đó con phỏng chừng nếu hứa cho hắn một vị trí làm chủ nhiệm khu khai phát, nhất định là hắn sẽ suy nghĩ...
– À... chuyện này người biết càng ít càng tốt, chắc chắn là Giang Bình Quý cũng hiểu được, nếu hắn phản chủ tiết lộ tin tức ra, sau này nếu muốn được người khác tín nhiệm, sợ là không dễ dàng...
– Đúng là nếu phản bội, nhất định sẽ bị người xem thường, nhưng trong chuyện này, con cảm thấy hắn nên làm vì có chính nghĩa, chứ nếu vụ này chìm xuồng, gia đình có những người chết vì lũ lụt bị ém nhẹm, người chết thật sự là chết oan.
– Tóm lại chuyện này phải tuyệt đối bí mật, nếu làm không thắng, thà rằng không làm, vạn nhất công việc của Giang Bình Quý lộ ra, bị Tương Văn Sơn biết được, vậy thì rất là phiền toái, thế lực của Tương Văn Sơn tại TP Hồ Châu không thể khinh thường, huống chi còn có đứa con trai qua lại với bọn xã hội đen...
– Vì thế lúc nào thấy thích hợp, cha nuôi nên trao đổi với chủ tịch Thạch, tận lực để có thể đạt được sự nhất trí thống nhất, con cảm thấy chỉ cần cả hai cùng nhau đồng ý, Giang Bình Quý là có thể nắm lấy được, con nghe nói hắn làm việc cho Tương Văn Sơn cũng không được tốt lắm, đã đi theo Tương Văn Sơn nhiều năm như vậy, nhưng mỗi lần đưa Tương Văn Sơn về đến nhà, cũng chỉ được đứng ở trước cửa nhà, ngay cả cơ hội vào trong nhà chơi cũng không có, thì có thể thấy được Tương Văn Sơn bạc bẽo với cấp dưới của mình đến trình độ nào.
– Việc này làm sao con biết?
– Hì... đây là những chuyện ngồi lê mách lẻo mà con tham gia chém gió nên biết được...
– Hừ... chém gió cái gì mà chém gió... đi qua giúp mẹ xào rau đi, mỗi lần tới đây đều ngồi chờ ăn, ăn xong thì lắc mông rời đi...
Cố Hiểu Manh mang cho Cố Thanh Sơn một ly trà, bực bội càu nhàu Đinh Nhị Cẩu...
– Trời đất... chị Hiểu Manh, chị làm như em là trâu bò chỉ biết ăn vậy?
Đinh Nhị Cẩu hét lên.
– Hừ... đó chính là em tự nói, không phải chị mắng em nhé, em tự nói mình là trâu bò, vậy em đi ra ngoài ăn cỏ đi, đừng có ở nhà chị ăn cơm.
– Hiểu Manh... được rồi, cha và Trường Sinh đang nói việc chính sự...
Cố Thanh Sơn mắt thấy Cố Hiểu Manh những ngày qua trạng thái tinh thần có chuyển biến tốt hơn trước, trong lòng ông rất cao hứng, tuy rằng Cố Hiểu Manh vẫn còn đấu võ mồm với Đinh Nhị Cẩu, nhưng ông nhìn ra được, loại đấu võ mồm này dường như là một loại trao đổi phương thức của hai nguời, chứ không phải là thật sự đang tức giận.
– Hừ, hắn có biết cái gì mà chính sự chứ, không phải là đi gây chuyện thì cũng là đi tán gái, con chỉ thấy hắn có chút bản lãnh này mà thôi.
Cố Hiểu Manh nói xong xoay người uốn éo cái mông của mình ly khai, Đinh Nhị Cẩu nhìn theo cái eo xinh đẹp Cố Hiểu Manh cùng với phần mông đầy đặn co dãn, âm thầm nuốt nước miếng, rồi xoay mặt cùng với Cố Thanh Sơn tiếp tục bàn luận chính sự.
– Cha nuôi, còn có một chuyện, con không nắm được, nhờ cha nuôi giúp con phân tích.
– Chuyện gì?
– Cha là cha nuôi, chuyện này thì không có ai biết, nhưng con là thư ký của chủ tịch Thạch, nếu không nói cho ông ấy biết, con lo lắng sau này nếu chủ tịch Thạch từ đường dây khác biết con là con nuôi của cha, nhất định ông ấy sẽ có cái nhìn không tốt với cha, nếu không khéo, có thể chủ tịch Thạch sẽ cho rằng con ở bên cạnh ông ấy là gián điệp, vậy theo cha nuôi có nên nói thực tế chuyện này cho ông ấy biết không?
– Ưm... chuyện này sớm muộn gì cũng có người biết, không có bức tường kín nào mà gió không lọt qua được, cũng được... có cơ hội thích hợp thì con cứ nói cho lão Thạch biết, miễn cho đến lúc đó lão Thạch đối với con có ảnh hưởng cũng không tiện.
Đinh Nhị Cẩu vui mừng gật đầu, điều hắn lo lắng nhất chính là thái độ của Cố Thanh Sơn, nếu nhỡ Cố Thanh Sơn không đồng ý, thì tình thế của hắn là bị kẹp ở giữa rất khó chịu, hắn cũng nghĩ tới rồi, mặc kệ là Thạch Ái Quốc có được thăng nhiệm làm bí thư thành ủy hay không, hắn cũng phải cố gắng tận lực kéo Cố Thanh Sơn và Thạch Ái Quốc vào chung mối quan hệ, vừa là vì mình, cũng là vì lợi ích của hai lãnh đạo này, bởi vì mặc dù nếu Tương Văn Sơn rời khỏi TP Hồ Châu, phe nhóm của ông ta cũng không phải là tan rã ngay lập tức, Cố Thanh Sơn và Thạch Ái Quốc phải liên thủ lại, cái nào nên phân hoá thì phân hoá, ai nên đánh thì đánh, nên hợp nhất thì hợp nhất. 
Cơm nước xong xuôi, Đinh Nhị Cẩu phụ dọn dẹp thì định cáo từ rời đi, thẩm mỹ viện của Hạ Hà Tuệ cũng bị ngập nước lũ, đang dọn dẹp, Đinh Nhị Cẩu muốn đến đó giúp đỡ nàng một tay, bởi vì hầu như toàn bộ nội thành Hồ Châu đều bị chìm ngập, cho nên hiện tại ai cũng ở nhà của mình dọn dẹp rửa sạch, bây giờ mà muốn mướn người đến nhà phụ giúp thì cũng không có ai, Hạ Hà Tuệ chỉ có thể nghĩ đến người đàn ông của mình, nhưng hắn thì suốt ngày bận bịu công việc không thấy bóng dáng.
Cho nên đêm nay có chút thời gian, hắn định đến giúp cho Hạ Hà Tuệ.
– Này... em lên trên lầu, chị có chuyện muốn hỏi...
Cố Hiểu Manh nhìn Đinh Nhị Cẩu nói.
Câu này... làm mọi người đều ngây ngẩn cả người, Đinh Nhị Cẩu cũng ngạc nhiên, lúng túng không biết làm sao, nhìn về phía Dương Hiểu, Dương Hiểu lại quay nhìn về phía Cố Thanh Sơn, Cố Thanh Sơn thì đang xem tivi...
– Em điếc hả, chị nói không có nghe sao?
Cố Hiểu Manh lại nói một lần nữa.
– Ưm... chị Hiểu Manh có chuyện gì thì nói ra đi, em còn có việc, muốn về sớm một chút.
Đinh Nhị Cẩu mồm mép không còn lanh lẹ được rồi.
– Muốn về sớm? Vậy thì đi đi, nhưng hãy nhớ kỹ, về sau thì đừng tới đây nữa.
Cố Hiểu Manh nói xong xoay người đi lên lầu, không thèm nhìn lại Đinh Nhị Cẩu một cái, làm cho Đinh Nhị Cẩu lúng túng...
– À... cha nuôi, mẹ nuôi, con đi về trước, lần khác con tới, nếu chuyện đó có tin tức gì, con sẽ gọi điện thoại cho cha nuôi.
Đinh Nhị Cẩu nói xong dợm bước chân rời đi.
– Xú tiểu tử... làm gì gấp vậy, không nghe chị con có việc muốn gặp con à, đi lên lầu đi, Hiểu Manh tuy rằng tính tình hơi điêu ngoa, nhưng nó cũng không ăn thịt con đâu.
Cố Thanh Sơn ngẩng đầu liếc mắt nhìn Đinh Nhị Cẩu nói.
Đinh Nhị Cẩu lại nhìn về phía phía Dương Hiểu, thấy bà gật đầu mỉm cười, vì thế Đinh Nhị Cẩu tạm yên tâm, đây chính là các người kêu ta đấy, đến lúc đó có chuyện gì cũng đừng trách ta, Đinh Nhị Cẩu trong lòng âm thầm suy nghĩ...
– Vậy cũng được, để con xem hiểu chị Hiểu Manh có chuyện gì muốn gặp con...
Đinh Nhị Cẩu tự cho là tìm được rồi một lý do tốt, ung dung đi lên lầu.
Nhìn hình dáng Đinh Nhị Cẩu biến mất tại khúc quanh thang lầu, Dương Hiểu nhìn về phía Cố Thanh Sơn, nói:
– Lão Cố, tôi có cảm giác hai đứa này làm sao đấy, Hiểu Manh chưa khi nào có thái độ với một người nam như thế này, tuy rằng nhìn qua thì có vẻ không tốt lắm, nhưng hình như là không phải, mà là do Hiểu Manh cố ý làm giống như vậy.
Cố Thanh Sơn không có trả lời câu nói của Dương Hiểu, mà chỉ là thở dài:
– Con nuôi dù sao cũng chỉ là con nuôi, vẫn còn cách một tầng, nếu như hắn là con ruột thì tốt biết bao, haha... tên tiểu tử này, không thể khinh thường được, chỉ cần qua vài năm nữa, nhất định sẽ thành một nhân vật lớn đấy.
– Vậy càng không được rồi, trong lòng của Hiểu Manh về chuyện chính trị, nó lại không có thích...
Dương Hiểu lo lắng cho con gái của mình chịu thiệt.
– Bà lo xa nhiều như vậy để làm gì, yên tâm đi, Trường Sinh là một con người có chừng mực, ít nhất nếu không có sự đồng ý của tôi, hắn không dám làm bậy đâu, không cần lo lắng, đứa nhỏ này phẩm tính cũng không tệ...
Cố Thanh Sơn vỗ vỗ vào bàn tay Dương Hiểu, rồi tiếp tục xem tivi.
...
Trên lầu, Đinh Nhị Cẩu đẩy ra cửa phòng của Cố Hiểu Manh, hắn kinh ngạc há hốc mồm, mới không bao lâu thời gian, Cố Hiểu Manh đã thay đổi quần áo, tuy rằng trong phòng không nóng nhưng cũng không cần phải xuyên cái cái váy ngỉ mỏng chứ?
Làn vải gần có một số đoạn gần như trong suốt, cái nịt ngực màu hồng đỏ cũng thấy rỏ, làm cho hắn ảo tưởng đến đỉnh ngọn nguồn, nàng ngồi xếp bằng, vạt áo ngủ bị cuốn lên, lộ ra hơn phân nửa bắp chân.
– Chị Hiểu Manh... có chuyện gì vậy? Em thật sự là có việc, phải nhanh đi về, hay là chị gọi điện thoại cho em rồi nói cũng được.
Đinh Nhị Cẩu muốn rút người ra rời đi...
– Đinh Trường Sinh, bộ chị là yêu quái à, mà vừa nhìn thấy mặt đã muốn chạy?
– Hì... không... không, chị không phải là yêu quái, vì yêu quái có bộ dạng rất khó coi, còn chị đẹp mắt như vậy, rất rõ ràng đó là một yêu tinh...
Đinh Nhị Cẩu cười cười nói, lúc này hắn nghĩ rằng, mình sợ cái gì, ngu sao mà không nhìn ngắm, dịp may cũng đâu có nhiều như thế này, vì thế hắn lập tức an tâm, nhìn thẳng chằm chằm vào trước ngực nàng đang lộ ra mảng lớn trắng ngần...
Cố Hiểu Manh cũng thấy được đôi mắt chó của hăn xâm lược thân thể mình, mặt nàng lập tức đỏ ửng, không khỏi có chút hối hận, lấy bàn tay che kín bộ ngực của mình, sợ bị tẩu quang.
– Nhìn cái gì... em và Từ Kiều Kiều kia rốt cuộc là có quan hệ như thế nào vậy?
– Từ Kiều Kiều? Từ Kiều Kiều là ai? Sao em không nhớ rõ là có người tên như vậy cà?
– Đinh Trường Sinh, còn xạo hả? Nói... nàng ta có phải là bạn gái của em không?
– Này, chuyện nàng ta có phải là bạn gái của em hay không thì có quan hệ đến chị sao?
– Chị chỉ cần em nói có đúng vậy hay không?
Cố Hiểu Manh sắc mặt càng ửng đỏ, giống như bộ dáng con gà chọi vậy.
– Hì hì... về chuyện này, có phải chị đã quan tâm đến em phải không?
Đinh Nhị Cẩu cười hắc hắc, chẳng biết xấu hổ ngồi ở trên cái ghế cạnh đầu giường Cố Hiểu Manh...
– Quan tâm em? Hừ, thì cứ xem như thế đi, nói đi... chị muốn nghe lời nói thật.
Cố Hiểu Manh lườm Đinh Nhị Cẩu, rồi đam một đôi bắp đùi trắng kéo cái chăn lên che kín, miễn cho lại bị Đinh Nhị Cẩu xâm lược nhìn đến.
– Thật ra giữa Từ Kiều Kiều và em một chút quan hệ cũng không có, chị cứ nghĩ đi, nếu nàng là bạn gái của em, lúc nhìn thấy em đi cùng với chị, làm sao mà không ghen chứ? Nhưng Từ Kiều Kiều khuôn mặt tỉnh bơ, cũng thấy rõ ràng là không có quan hệ gì với em.
– Thật vậy chăng?
– Đương nhiên, không tin chị đi hỏi thử đi, những lời nói của em đều là thật.
– Hỏi thăm? Hừ... em biết là ngay bước ra khỏi cửa cũng không dám đi ra ngoài, vậy thì chị đến nơi nào mà hỏi? Bất quá nếu em dám gạt chị, chị quyết không tha cho em.
– Không phải vậy chứ chị, bộ chúng ta thật là có quan hệ sao?
– Thôi... cút đi, chị muốn ngủ.
Cố Hiểu Manh nghẹn lời, kéo cái chăn đắp lên thân mình nói.
– Được rồi, nhưng cho em hỏi lại một lần cho chắc, đừng nói là chị thích em chứ, vì chuyện này không thể được, chúng ta là chị em, nếu để cho cha nuôi, mẹ nuôi biết được, thế nào cũng lột da em, với lại điều này cũng có chút nhân luân đạo đức đấy, chúng ta không thể như vậy...
Đinh Nhị Cẩu lời còn chưa nói hết, đã nhìn thấy trước mặt mình tối sầm cái gối bay tới trúng mặt, hắn lấy tay chụp lấy, vừa thấy Cố Hiểu Manh đang nhăn nanh múa vuốt...
Lúc Cố Hiểu Manh lại giơ lên cái gối đầu chuẩn bị ném tiếp, thì Đinh Nhị Cẩu đã trốn ra khỏi phòng nàng, Cố Hiểu Manh tức tối buông cái gối ra, một lát sau khóe miệng không ai phát hiện được, nở ra nụ cười trên khuôn mặt của nàng, nàng đang suy nghĩ những lời Đinh Nhị Cẩu vừa nói, suy nghĩ bộ dạng dâm đãng vừa rồi của Đinh Nhị Cẩu, cho đến khi nàng có cảm giác ngượng ngùng, ngã đầu nằm xuống, dùng chăn che lại mặt mình, ngủ thật say.
Nhưng khi còn thức có chút suy nghĩ, thì đêm lại có điều mộng, thân thể của nàng nghỉ ngơi, nhưng tư tưởng tâm trí vẫn đang hoạt động.
Cố Hiểu Manh lần đầu tiên bị mộng xuân, hơn nữa đối tượng lại là Đinh Nhị Cẩu, trầm trầm trong giấc mộng, nàng kéo cánh tay Đinh Nhị Cẩu cánh tay đi vào lễ cưới, trong lúc mọi người chúc phúc đêm động phòng, nàng rụt rè sợ hãi, làm cho Đinh Nhị Cẩu đối với nàng thật là trìu mến... 
Trong gian phòng ngủ, áo cưới bây giờ đã trở thành chướng ngại, Đinh Nhị Cẩu nhẹ nhàng giúp nàng lấy xuống tấm voan che mặt, gỡ lấy cây trâm cái tóc, người này đã từng là của em nuôi của nàng, nhưng hiện tại hắn lại sắp thành người đàn ông của mình, có lẽ từ nay về sau, hàng đêm hắn đều sẽ đem mình ôm đến trên cái giường lớn, bừa bãi yêu thương lấy mình.
Lúc này hắn đem chính mình ôm lấy, hơi thở của Cố Hiểu Manh trở nên trầm trọng, nàng đang đợi giờ phút này đã đến, nàng thậm chí nhớ không nổi chính mình khát vọng thương yêu hắn bắt đầu từ khi nào, có lẽ từ lúc đi dã ngoại mình được hắn cứu ra, nhưng điều đó lúc này cũng không còn trọng yếu nữa.
Hắn để nàng ngồi ở mép giường, đôi tay đỡ lấy khuôn mặt của nàng, lúc mới bắt đầu, nàng còn dám liếc nhìn hắn, nhưng ngay lập tức nàng liền nhắm hai mắt lại, nàng không dám nhìn vào ánh mắt của hắn, bởi vì trong ánh mắt của hắn bộc phát ra lửa nóng giống như có thể đem nàng thiêu đốt thành tro bụi.
...
Hai người như những một đôi nam nữ vụng trộm, kích động, khẩn trương, hưng phấn, mong đợi, Cổ Hiểu Manh xấu hổ nằm xuống, sau đó ẩn ý đưa tình nhìn Đinh Nhị Cẩu, khe khẽ cắn lấy bờ môi của mình, thần sắc kia tràn ngập hấp dẫn.
Hắn nhẹ nhàng đỡ lấy Cổ Hiểu Manh, đón lấy liền thò tay cỡi ra bộ váy áo cưới của nàng, thuần thục gỡ ra cái nịt ngực màu trắng, sau đó dùng tay đùa bỡn trên bộ ngực đầy đặn của nàng, vuốt ve, dùng miệng cắn, liếm láp làm cho toàn thân Cổ Hiểu Manh mềm yếu vô lực, thỏa mãn tại trên bộ ngực của nàng xong, Đinh Nhị Cẩu đỡ lấy đầu của nàng, dùng môi hôn lên cái miệng anh đào nhỏ nhắn, cuồng nhiệt hôn hít nàng, đầu lưỡi thật sâu với vào khoang miệng nàng giao hòa với lưỡi nàng, cái loại khẽ cắn, nhẹ nhàng bú mút này Cổ Hiểu Manh thấy vô cùng thoải mái, thủ pháp của hắn từ nhẹ đến nặng, từ chậm đến nhanh, hàng loạt khoái hoạt cảm giác tập kích cơ thể Cổ Hiểu Manh...
Rất nhanh, rồi cũng đã di chuyển xuống bụng dưới Cổ Hiểu Manh, đó là nơi mà người phụ nữ tự hào nhất, khi Đinh Nhị Cẩu thở hổn hển, lột bỏ đi cái quần lót của nàng, Cổ Hiểu Manh cảm giác chờ mong chẳng mấy chốc nữa sẽ xảy ra, hai chân nàng không khỏi căng thẳng, kẹp chặc lái cái âm hộ thần bí của mình.
Nàng nàng cảm thấy Đinh Nhị Cẩu lớn mật tách ra hai chân của mình, lấy tay để ở phía trên nhẹ nhàng cái âm hộ vỗ về chơi trên cái gò mu nhô lên cao cao, với mé trên thảm có mượt mà màu đen nhánh, hắn dùng ngón tay thăm dò vào cái khe thịt nhỏ kín đáo, càng làm cho nàng lung túng là Đinh Nhị Cẩu vậy mà cúi đầu duỗi ra đầu lưỡi của hắn, hướng về cái địa phương kia thè lưỡi ra liếm qua, Cổ Hiểu Manh ngượng ngùng, khi thấy Đinh Nhị Cẩu như là si mê dùng miệng thè lưỡi ra vừa liếm vừa mút, làm cho người ta vô cùng xấu hổ đấy.
Nhưng mà cảm giác rất nhanh từng hồi tiếp một hồi trào lên cơn khoái hoạt đã hòa tan sự xấu hổ của Cổ Hiểu Manh, cái loại liếm láp này thật sự là thật là làm cho người ta kích thích, Cổ Hiểu Manh không cách nào tự chế, miệng há ra thở mạnh, thân thể giãy dụa kịch liệt, bộ vú cao ngất với hai đầu núm vú càng thêm nở to sưng lên, Cổ Hiểu Manh cảm giác toàn thân lửa nóng khô khốc, thỉnh thoảng liếm liếm bờ môi của mình, trong miệng liên tục không ngừng mà phát ra say lòng người mê ly tiếng rên rỉ.
– Ừ... um... ừ...
Chỗ sâu trong âm đạo vô cùng ngứa nhột, đặc biệt khát vọng là có cái gì nhét vào ở bên trong để ma sát cho bớt cơn ngứa nhột, bởi vậy nàng gấp gáp lớn tiếng gọi lên.
– Nhanh lên đi...
Cổ Hiểu Manh ngay tại lúc muốn cây dương vật nhét vào âm đạo của mình thì từ trong mộng chợt tỉnh, mặc dù nàng vẫn không có mở to mắt, nhưng nàng biết rõ vừa rồi chẳng qua là chính mình vừa nằm xuân mộng mà thôi, trong giấc mơ đang cùng Đinh Nhị Cẩu nam nữ hoan ái một phen.
Nhưng mặc dù là mộng, nàng vẫn thể nghiệm được cái loại khoái hoạt nầy, bởi vậy Cổ Hiểu Manh tuy là thức tỉnh, nàng vẫn không có mở mắt, tiếp tục hưởng thụ cảm giác cảnh khoái hoạt trong mộng, nàng hy vọng giấc mộng này sẽ không hồi tỉnh, cũng như hy vọng mình lại tiếp tục ngủ, để đem kéo dài tiếp giấc mộng này.
Tuy nhiên nàng lại không còn có buồn ngủ nữa, kỳ quái hơn chính là rõ ràng mình đã từ trong mộng tỉnh lại, cái loại làm cho người thoải mái, thân thể như nhũn ra lúc được vuốt ve giống như còn hiện hữu trên người của mình, phía dưới cái âm hộ vẫn là truyền đến hàng loạt cảm giác tê dại, nàng chậm rãi mở ra đôi mắt, ngẩng đầu nhìn xuống xem, có thể nhìn thấy một cái khe hở cực nhỏ, tại phía dưới cùng khe hở tựa hồ có chất lỏng dịch nhờn chảy ra, đó là phản ứng tự nhiên sinh lý của nàng, chỉ có khe hở cực nhỏ mới chứng tỏ là cô gái này vẫn chưa có trải qua cái gì là nam nữ hoan ái, cái âm đạo non nớt này còn cần trãi qua nhiều trui rèn mới có thể khai thiên tích địa, mới khiến cho nó hé mở lộ ra bên trong bộ mặt thật...
...
Bàn tay của Cổ Hiểu Manh đưa xuống nhẹ nhàng vuốt ve vị trí ở phía trên khe thịt, ở nơi có một cái viên thịt nho nhỏ đã sung huyết phồng lên chờ đợi từ lúc nào, rất nhanh ở dưới cái khe nhỏ như có kỳ tích lại chậm rãi mở ra, lộ ra bên trong cái cửa miệng âm đạo cực kỳ tươi non màu hồng phấn, thân thể nàng uốn éo, bộ ngực chập trùng nhấp nhô kịch liệt, một đôi hình cầu ở phía trên lúc ẩn lúc hiện, sắc mặt nàng càng trở nên ửng hồng, bờ môi khe khẽ cắn lấy, thỉnh thoảng lè lưỡi liếm láp, thở hổn hển, miệng liên tục thỉnh thoảng phát ra tiếng rên thấp giọng.
– Um... à... um...
Theo tiếng kêu, động tác bàn tay chà xát âm hạch càng lúc càng nhanh, hơi thở Cổ Hiểu Manh cũng càng ngày càng gấp rút, đột nhiên Cổ Hiểu Manh kéo dài tiếng rên "A..."
Đồng thời hai chân thật chặt kẹp chặt, nàng có cảm giác được bên trong âm đạo, thịt non từng đợt run rẩy, đồng thời giống như bên trong sâu tận cùng có làn chất lỏng âm tinh bắn ra, một cảm giác tê liệt theo sâu trong thân thể phát ra, nhanh chóng truyền khắp toàn thân, tại thời khắc này, khoái hoạt làm cho nàng như rơi vào đám mây phơi phới, Cổ Hiểu Manh cảm thấy một hồi mê muội, thậm chí thấy âm đạo mình nóng lên, tự mình cũng biết đã đạt tới cao trào... 
Giang Bình Quý cũng không ngờ khi sắp tan việc, thì nhận được điện thoại của Đinh Nhị Cẩu gọi đến, trong ấn tượng của y, thằng này không tệ, nhưng Đinh Nhị Cẩu là thư ký của chủ tịch thành phố, còn y là thư ký bí thư thành ủy, từ trước giờ hai thư ký này thật sự trở thành bằng hữu thì vô cùng hiếm có.
– Anh Giang, đêm nay có rảnh không? Em muốn mời anh ăn buổi cơm.
Đinh Nhị Cẩu hỏi dò, thật ra ăn cơm ở đâu thì hắn cũng không có nghĩ đến.
– Tiểu Đinh, có chuyện gì phải không?
Giang Bình Quý nhíu mày hỏi.
– Không có chuyện gì đâu anh, chỉ đơn giản là định mời anh ăn cơm, không có chuyện gì khác.
– Thật sao?
– Tại Hồ Châu này em không có những bằng hữu khác, vừa không có tình nhân, nên muốn mời anh ăn bữa cơm uống chút rượu, chỉ đơn giản như vậy thôi.
– Ừ... nếu thế thì như vậy đi, 10 phút nữa tan tầm, để xem bí thư có sắp xếp việc gì buổi tối hay không? Nếu không có, đến lúc đó tôi gọi điện thoại cho cậu nhé...
– Vâng... anh nhớ nhé.
Đinh Nhị Cẩu tắt máy, Giang Bình Quý theo thói quen nhìn vào văn phòng, đóng cửa lại cũng không biết ở trong Tương Văn Sơn đang bận rộn cái gì, thời gian gần đây, các ban ngành nào cũng đều bề bộn nhiều việc, không riêng gì là việc chống lũ cứu tế, còn có một vấn đề là phải dọn dẹp rửa sạch dọn dẹp tại nơi đơn vị cơ quan làm việc, trải qua cơn hồng thủy này, hầu như đơn vị cơ quan nào cũng bị nước lũ xâm nhập.
Giang Bình Quý có cảm giác Đinh Nhị Cẩu tìm mình mời ăn cơm không đơn giản như vậy, nếu như là trước khi lũ lụt xảy ra, Giang Bình Quý dứt khoát sẽ không đáp ứng đi gặp Đinh Nhị Cẩu, một thư ký bí thư thành ủy, đi gặp thư ký chủ tịch thành phố, dù là có hay không chuyện mờ ám, nếu bị người phát hiện, thì cũng trở thành chuyện đại sự.
Nhưng là Tương Văn Sơn chống lũ bên trong không xong biểu hiện, đặc biệt giấu diếm báo hồng thủy tử vong nhân số, điểm này làm cho Giang Bình Quý đối Tương Văn Sơn xem nhẹ không ít, hắn thấy, Tương Văn Sơn vì bảo trụ mình mũ cánh chuồn, làm như vậy xác thực không gì đáng trách, nhưng là làm một quan viên chánh trực mà nói, làm như vậy quả thực chính là táng tận thiên lương rồi.
Cũng có thể là Giang Bình Quý nhận thức được, sau chuyện lũ lụt này, Tương Văn Sơn không còn có khả năng đi lên nữa chăng? Với lại mấy ngày nay hắn nghe được Tương Văn Sơn báo cáo qua điện thoại lên tỉnh, ý tứ chỉ có một, ông ta muốn tiếp tục ở lại TP Hồ Châu, tại sao lại phải nói như vậy, chuyện này có thể là trên tỉnh đã quyết định Tương Văn Sơn phải điều đi, vậy còn mình? Mình sẽ đi về nơi nào?
Giang Bình Quý mấy ngày nay cũng đang suy nghĩ tìm đường ra cho mình.
Khả năng thứ nhất là đi theo Tương Văn Sơn, nhưng trước mắt tình hình thái độ trên tỉnh đối Tương Văn Sơn, rỏ ràng là Tương Văn Sơn không còn có khả năng được trọng dụng đến, rất có thể là ông ta sẽ nhận một chức quan nhàn nhã của một ban ngành nào đó, lúc đó thì mình cũng trở thành một nhân vật chuyên cầm túi xách, lấy nước trà mà thôi...
Khả năng thứ hai là bí thư Tương Văn Sơn nếu có chút lương tâm, trước khi ông ta rời đi, sẽ đề bạt Giang Bình Quý tìm một vị trí tốt tốt hơn, nhưng hắn đang nằm ở vị trí này, sắp xếp vị trí cao hơn một chút, hiện tại thì không có chỗ trống, an bài vị trí thấp hơn một chút, thì có khác gì là không an bài? Đây chính là chỗ mâu thuẫn.
Cho nên khi Đinh Nhị Cẩu gọi điện thoại tới, trong lòng Giang Bình Quý thoáng cái chợt lóe sáng, nếu như mình chọn ở lại Hồ Châu, thì bất kể là ai kế tiếp đảm nhận bí thư hoặc là chủ tịch, thì y phải chọn một trong hai, không đứng trong hàng ngũ quan viên cũng chỉ có chết hoặc là chẳng ra gì...
Chết... là vì ở đâu có người, là ở đó có giang hồ, là có tranh đấu, quan trường là một nơi tập trung các cao thủ tranh đấu tuyệt hảo, đã bước chân vào đây, không ai là ngu ngốc cả, hơn phân nửa đều là người ham thích quyền lực, nhưng tài nguyên quyền lực ích lợi nhiều như vậy, thì phải làm sao bây giờ? Muốn chiếm được tài nguyên ích lợi tối đa, thì phải đoạt từ trong tay đối phương, mà được như vậy thì phải biết bày mưu tính kế, phải có phe nhóm rỏ ràng...
Chẳng ra gì... nếu là một người trung lập, nếu may mắn không có bị loại ra hoặc giết chết, đó là bởi vì ngươi tư cách quá tệ không có đáng để người xuống tay hoặc quan tâm đến. 
Thấy rỏ là Giang Bình Quý vô cùng cẩn thận, địa điểm cũng là do hắn sắp xếp, còn Đinh Nhị Cẩu thì đi xe taxi đến, nếu Giang Bình Quý đã cẩn thận như vậy, thì Đinh Nhị Cẩu cũng phải biểu hiện thật thận trọng, như vậy mới có thể lấy được sự tin tưởng của y.
Đây là một quán cơm tầm thường nằm hướng đông bắc, bảng hiệu cũng đã cũ kỷ phai màu, nhưng vẫn có thể lờ mờ thấy tên quán là "Chu Lão Tam Đôn Thái Quán".
– Anh Giang, anh tiết kiệm tiền cho em hay sao mà hẹn đến quán cơm bình thường như vậy chứ?
Ngồi xuống, Đinh Nhị Cẩu liền lầu bầu nói.
– Ha ha, tiểu Đinh... hôm nay là anh mời cậu, nói như thế nào đi nữa so với cậu, anh cũng là dân lão làng, tuy rằng anh và cậu đều làm thư ký, nhưng anh lớn hơn cậu vài tuổi, cậu đã gọi là anh Giang, chẳng lẽ tiếng gọi anh Giang này chỉ là cho có...
– Haha... được rồi anh Giang, anh đã nói như vậy, thì em đành nghe theo thôi.
– Này... thật ra là em không biết, anh ở khu vực gần đây, vợ của anh là người vùng này, quán cơm này là của em vợ anh bán, cho nên anh mời khách, cũng không có tốn tiền đâu...
Giang Bình Quý nhỏ giọng nói, lúc nói còn ngẩng đầu nhìn quanh bên ngoài.
Đinh Nhị Cẩu thật không ngờ, Giang Bình Quý vẫn có chút hài hước, hắn mỉm cười không nói gì.
– Em là khách, muốn ăn cái gì, cứ gọi đi...
Giang Bình Quý nói.
– Em chưa từng ăn qua thức ăn vùng đông bắc, do đó anh cứ chọn món đi, chị nhà là người đông bắc, thì thức ăn vùng đông bắc đối với anh không xa lạ gì.
– Được rồi... này lão Tam, cho tôi bộ đồ lòng heo đi, làm cho ngon nhé, hôm nay là tôi mời khách đấy, đừng có làm mất mặt tôi.
– Vâng... em biết rồi...
Đứng bên ngoài Chu lão tam nói.
Đồ ăn vùng đông bắc chủ yếu là hầm cách thủy, cho nên gọi món ăn phải đợi một hồi, Giang Bình Quý nhắc ấm trà rót cho Đinh Nhị Cẩu một chén:
– Tiểu Đinh, mặc dù ở trong điện thoại cậu không nói gì, nhưng anh cũng biết là có việc, nếu không thì cậu sẽ không bỗng dưng mời anh ăn cơm đâu, tuy rằng chúng ta đã gặp mặt hai lần nhưng đó là công việc, chúng ta còn chưa tới thân thiết tới mức cùng ăn một bữa cơm với nhau...
Giang Bình Quý mấy năm nay làm thư ký không phải là làm chơi cho có, ở trước mặt Giang Bình Quý, về thủ đoạn thì Đinh Nhị Cẩu đúng là không thể sánh bằng...
– Anh quá lợi hại...
Đinh Nhị Cẩu tay trái cầm chung trà lên uống một ngụm, tay phải giơ ngón tay cái lên hướng phía Giang Bình Quý quơ quơ.
– Tiểu Đinh, không phải anh lợi hại, chẳng qua là anh có nhiều năm hơn em ăn cơm nhà nước, thấy được nhiều việc hơn so với em, cho nên có muốn gì, cứ nói thẳng là được, như vậy mới là bằng hữu phải không?
Giang Bình Quý vào đề nói thẳng, đúng ngay điểm yếu hại.
– Vâng... nếu anh đã nói thế, thì em cũng nói thật lòng, gần đây có lời đồn về người này... anh Giang có nghe được chuyện gì không?
– Ha ha, lời đồn thì rất nhiều, ý em nói là người nào?
– Anh... đây là em cảm thấy anh nên suy nghĩ lo cho bản thân mình đi, nếu anh vẫn con theo bí thư Tương, em chỉ sợ cơ hội anh không có nhiều lắm, bí thư Tương có sắp xếp sẵn cho anh cái gì chưa?
Giang Bình Quý nhìn Đinh Nhị Cẩu, hắn im lặng không nói, điều hắn đang lo lắng thì khác khác cũng đã nhìn thấy, đâu phải ai cũng là đồ ngốc, chỉ là hắn vẫn đoán không ra, là ai muốn mượn sức lợi dụng mình, nói ngắn gọn là hắn không biết Đinh Nhị Cẩu đến tột cùng là đại diện cho ai đến gặp nói chuyện với hắn?
– Ừ... anh chỉ là một thư ký, làm gì mà có quyền lực để quyết định được vận mạng của mình?
Giang Bình Quý thở dài một tiếng, xem như trả lời.
– Thật ra lần này em đến gặp anh là do ý của chủ tịch Thạch, chủ tịch có nói là anh phục vụ cho bí thư đã nhiều năm rồi, đối với sự phát triển TP Hồ Châu thì anh có quyền để lên tiếng đấy, hiện tại kinh tế Hồ Châu đang không được tốt, bởi vì chủ tịch không có người tham mưu giỏi, cho nên chủ tịch rất cần những người giỏi như anh vậy!
– Chủ tịch Thạch?
Giang Bình Quý lúc này mới biết ý đồ thật sự của Đinh Nhị Cẩu, quả nhiên là đại diện cho chủ tịch Thạch Ái Quốc đến, tại sao chủ tịch Thạch Ái Quốc lại coi trọng mình vậy? Vì mình giỏi? Đó chỉ là một cách nói, dĩ nhiên, có đôi khi chỉ là cách nói để lấy lòng, nhưng ẩn chứa bên trong là một câu chuyện đàng hoàng.
– Chắc anh cũng biết, khu khai phát công nghiệp vẫn luôn vô cùng quan trọng, lãnh đạo mặc dù rất chú ý đến, nhưng đến giờ cũng chưa có ai tài giỏi để đảm nhiệm cả, trước đây vị trí chủ nhiệm khu khai phát công nghiệp là do phó chủ tịch Vương Sâm Lâm đồng thời kiêm nhiệm, nhưng từ khi ông ấy từ chức vẫn còn để trống chưa có lãnh đạo nào nhận cả, khu khai phát công nghiệp là đầu tàu để phát triển kinh tế của thành phố, nhưng hiện tại vẫn dậm chân tại chỗ, quả thật là do quản lý ở nơi đó quá tệ, vì thế lãnh đạo thành phố muốn thay đổi, nhưng vẫn chưa có lựa chọn được người thích hợp đảm nhiệm mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.