Chương trước
Chương sau
Nó ko mún về biệt thự vì sợ phải gặp hắn nên đã tạt qua 1 shop quần áo vào mua đồ:

1 chiếc áo ba lỗ màu đen có hình đầu lâu xương chéo ở chính giữa, khoác ngoài chiếc áo da đen lửng, chiếc quần bò đùa khoe đôi chân dài miên man trắng ngần. Nhìn nó bây h quả đúng chất 1 dân ăn chơi. Nó phóng moto đến bar Night (nhà hắn đó tại nó ko pít thui) Nó xuống xe bỏ mũ rùi lắc lắc đầu để tóc lấy lại vẻ tự nhiên. Ngay lập tức nó đã là tâm điểm chú ý của cả bar. Nó bước vào vs bao nhiu con mắt thèm thồng của lũ dê già chính cống. Chọn 1 bàn góc khuất, nó gọi 1 chai rượu loại mạnh và từ từ uống. Rượu giúp nó tỉnh táo lại và pít mk đã quá đáng vs hắn. Nghĩ thấu đáo xong nó đang định đi về thì thấy mấy tên côn đồ bước tới. Tên cầm đầu nói vs nó mà nc miếng chảy ra ko ngớt (Mất vệ sinh quá):

-Sao cô em lại uống rượu 1 mk thế này? Đang có chuyện pùn sao? Có cần chúng tôi giải tỏa giúp ko?

-Cút!-Nó nói vs ngữ điệu làm đóng băng người khác

tên kia có vẻ run sợ nhưng vẫn cứng đầu:

-Nếu tôi ko cút thì sao?

-Ko cút?-Nó cười nhạt rùi "phịch" tên đó đã ngã lăn trên sàn. Tên đó vừa đau đớn vừa tức giận quát lớn:

-Tụi bay đánh chết con nhỏ láo toét này cho tao!

Thế là cả bọn đàn em của hắn ta xông lên. Nhưng chỉ 5 ph sau bọn ko pít điều đó đã bị hạ gục hết. Nhưng nó vừa mới uống rượu nên cũng rất mệt mỏi Những bước đi loạng choạng rùi ngã xuống. Đúng lúc đó thì Phong vừa đến bar. Thấy nó như z thì lòng cậu đau nhói chạy ra đỡ nó và ân cần hỏi:

-Linh có sao ko z?

Nó ko nói j chỉ lắc nhẹ đầu

-Để Phong đưa Linh về!

-Cảm ơn Phong!-Giọng nói mệt mỏi vô cùng

Hắn ở nhà bồn chồn ko yên vì đẫ giải quyết xong việc rùi mà ko thấy nó đâu. Gọi điện thì ko bắt máy.

*Tua lại chỗ giải quyết việc nè:

Hắn gọi Tố Uyên đến phòng hội trưởng làm nhỏ ta mừng rơn.

-Anh gọi em đến có chuyện j ko z?-Nhỏ ta nhõng nha nhõng nhẽo bấu lấy tay áo hắn.

-Cút ra! Ngồi vào ghế cho tôi!-Giọng nói tức giận. Cô ta sợ hã bỏ tay hắn ra rùi ngồi nghiêm chỉnh vào ghế đối điện hắn.

-Có phải chính cô là người đã gửi những con gián đó cho Khánh Linh có đúng z ko hả?-Giọng nói ko thể lạnh hơn

"Lại là về con nhỏ đó" Tố Uyên thầm nghĩ rùi chối phăng:

-Ko có! Em có nlamf j cô ta đâu!

-Vẫn còn chối?-Hắn tức giận

-Anh có bằng chứng ko mà vu khống cho em z hả? Sao em luôn quan tâm anh mà anh ko tin tưởng em z hả? Sao anh lại luôn quan tâm đến cô ta? Em có j ko bằng cô ta chứ?-Nhỏ thét lên 2 hàng nước mắt cũng chảy ra (Nước mắt cá sấu đây mà)

-Cô nói đủ chưa? Chỉ là bằng chứng thui mà! Muốn sao? Đc thui!-Hắn nói rùi mở đoạn băng cho nhỏ xem. Trong đoạn băng là cảnh nhỏ ta đang chính tay đặt hộp quà đó lên bàn. (Ai bắt mún tự tay làm cớ chứ?) Nhỏ cúi gằm mặt xuống bàn ko nói đc câu nào nữa

-Bây h cô muốn tôi phải phát cô j đây

-Anh phạt cũng đc miễn đừng đuổi học em!-Cô ta thảm thiết cầu xin

-Đc, lần đầu nên tôi phạt cô chép lại nội quy của trường và hội học sinh 100 lần, Tưới nước cây trong trường trong vòng 3 tháng. Cấm đc nhờ ai giúp ko tôi xẽ thẳng tay tống cô ra khỏi trường này. Tôi cảnh cáo cô cấm đc đựng đến Khánh Linh ko thì cô sẽ nhận đc hậu quả thích đáng đó.-Hắn cảnh cáo xong thì bỏ về. Tố Uyên tức giận đạp bàn đập ghế (Bàn/ghế: Em vô tội mà) "Tôi nhất định sẽ trả thù cô bằng mọi giá!)

*Quay về hiện tại:

Trong lúc lòng hắn đang lo lắng thì có người gọi điện:

-Có j ko?-Hắn

-Dạ ở bar vừa xảy ra chuyện.-Đàn em lễ phép

-Vs ai?

-Dạ 1 cô gái. Ak hình như đó là tiểu thư nhà họ nguyễn thì phải!

-Cái j cơ?Nguyễn Hoàng Khánh Linh sao?

-Dạ đúng rùi ạ!

Hắn nghe xong ngay lập lức chạy xuống nhà định đi kiếm nó thì Phong cũng chở nó về đến cổng. Hắn đành núp sau cánh cửa xem thế nào (Làm j mà rình mà khinh z?)

-Cảm ơn Phong đã đưa Linh về!-Nó vừa nói vừa xuống xe

-Ko có chi! Lân sau có chuyện pùn cứ gọi cho Phong nha!

-Uk Bye Phong! Cậu về cẩn thận!-Nó vẫy vẫy tay chào tạm biệt Phong.

Hắn đứng nhìn mà thấy khó chịu. Người cứu nó là phong chú ko phải là hắn. Hắn thấy mk vô dụng. Phong vừa đi khỏi thì hắn chạy ra hỏi thăm ríu rít:

-Em có sao ko? Có bị thương ở đâu ko? Tôi xin lỗi! Vì tôi mà em mới thành ra như z! Xin lỗi vì đã ko bảo vệ đc em!

-Em sao?-Sau mấy phút đơ người thì nó hỏi

-Ukm! Đằng thì em cũng sinh sau tui 3 tháng cơ mà!-Hắn ngượng

-Trời! 3 tháng mà cũng bắt người ta gọi bằng anh sao?

-........

-Mơ đi cưng! Ple...-Nó tươi rói lè lưỡi trêu hắn rùi chạy vào nhà. Nó ko còn giận hắn nữa. Nó cảm thấy zui vì câu nói của hắn. hắn chạy theo vào nhà rùi bắt nó ngồi im để mk sức thuốc. Vừa làm hắn vừa căn dặn:

-Nhớ đấy! Lần sau ko có sự cho phép của tôi thì em ko đc đi bar 1 mk nghe chưa? Ko nghe là tui phạt đó nghen!

-Ứ nghe!-Nó ương bướng-Mà phạt j?-Nó tò mò

Hắn cười gian nói:

-Bắt ăn mì tôi 1 tháng!

-Ứ chịu đâu, ứ chịu đâu!-Nó giãy nảy. Phạt j thì phạt chứ phạt ăn là ko đc đâu đó

-Z có đồng ý ko néo!-Hắn cười tươi vì pít mk đã nắm chắc phần thắng

-Đc rùi!-Mặt bí xị.

Nhìn người con trai trc mặt tỉ mỉ sức thuốc cho mk, tim nó tự nhiên lỗi đi mấy nhịp. Chẳng lẽ trái tim đó đã tan chảy?????
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.