Lê đôi chân mệt mỏi trên con đường dài đầy sỏi đá,cô lại nghỉ đến cuộc đối thoại của Anna và Vime.Phải chăng cô quá vô dụng,luôn là gánh nặng cho họ.Cô trùng bước chân,ngước mắt lên bầu trời đầy sao kia lòng lại đau nhói:
-cha mẹ có phải con gái của người là thứ bỏ đi hay không?Hai dòng lệ nóng trực trào nơi khóe mắt,bàn tay cô ôm lấy nơi ngực trái,trong mắt ánh lên vẻ bắt lực.
-Tại sao con phải là người đó,tại sao không phải là ai khác.Áp lực đè nặng lên vai,phải làm sao trọn vẹn đây,con gái của người không mạnh mẽ đúng không?haha..
Cô cười trong nước mắt,tiếng cười vọng vang trên con đường heo hút mù sương trên triền đồi,chỉ có mình cô đứng đó đơn độc đến nao lòng.Phải chăng thượng đế quá bất công cho cô.
Không ngài ấy không bất công,chỉ là thử thách cô thôi!đúng cô phải mạnh mẽ để bảo vệ những người thân yêu của cô.
Hít nhẹ một hơi dài,cô lau nhẹ giọt nước mắt,đứng thẳng dậy ngẫng cao đầu mỉm cười,chân xốc balo lưu loát bước thẳng trên con đường sỏi đá đi về ngôi biệt thự trắng cách đó không xa.
(Hai con người,hai trái tim tuy lạc nhau một đoạn đường,có tìm được nhau không hay là chỉ bước qua nhau).
-Thưa tiểu thư!Ngài mới về. Bà quản gia nhìn vẻ mệt mỏi của cô,đưa tay đón lấy chiếc balo thở dài.
-Vâng!Cháu hơi mệt,bà gọi người chuẩn bị cho cháu món gì nhạt môt chút rồi đem lên phòng dùm cháu nhé!
Cô nói xong,quay đầu nhẹ nhàng trở về phòng,đóng cửa lại ngã người ra phía giường nhắm mặt lại.Khoảng 15" sau cô đưa tay di di trán,ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-phuc-co-nang-song-tu/141938/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.