-Nãy cậu đi đâu lâu thế!Sena đeo chiếc cặp hình chú cú mèo màu tím lên vai tí tởn chạy theo cô.
-Lạc đường!Cô vẫn vậy thong dong bước,bóng cô đổ dài theo ánh chiều hoàng hôn bao trọn dáng mỏng manh liu xiu ấy làm Sena không rời khỏi mắt nhìn cô,tận sâu trong tâm Sena trào lên một nổi thống khổ bùi ngùi bất chợt,dường như muốn bảo vệ cho bóng hình trước mặt,cảm giác quen thuộc này là sao nhỉ?
-sao còn thẫn thờ ở đó!cậu không về à!Cô vẫy tay gọi vọng lại.
-không có gì,mình đi thôi!Sena choàng qua tay cô,hai người vừa đi vừa nói chuyện rôm rã.
(Sợi dây vô hình nào đó đã gắn kết một tình bạn với nhau,khi họ chưa nhận thức được rằng họ đã là bạn từ rất rất lâu về trước).
Buông nhẹ balô xuống nền gạch,thả mình xuống chiếc giường yêu dấu cô nhắm nghiền mắt,haizzz kế hoạch bước đầu đã hoàn thành.bước kế tiếp phải cẩn thận hơn mới được,trong trường không ngờ lại xuất hiện nhiều thế lực ẫn giấu như vậy,hừhừ..
Cô mở choàng mắt nhìn thẳng lên trần nhà.
-aizzz tại sao giai điệu đó cứ ám ảnh mình thế nhỉ,grừ khuôn mặt của tên đáng khinh kia nữa!aaa
Cô vò gối vứt nó ra cửa,đúng ngay thời điểm anh cô bước vào.
-Em làm gì mà phải tức tối đến vậy!Vic đem chiếc gối đáng thương đặt trở về chổ cũ,ngồi xuống mép giường đưa tay vuốt nhẹ tóc cô:
-Hôm nay đến trường ổn cả chứ!
Cô ngã đầu vào chân anh trai mỉm cười:
-Ổn cả!
-Mọi chuyện cứ để anh lo,em hãy cứ từ nhiên sống trong vai học sinh đi!Vic ôn nhu nhìn cô,thấp thoáng trên khuôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-phuc-co-nang-song-tu/141935/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.