Không trách người xưa nói “tha hương ngộ cố tri”(*) là một trong bốn niềm vui lớn nhất của đời người. Mặc dù tới thành phố S không tính là tha hương, Trình Ngộ Phong cũng không hẳn là cố nhân nhưng anh là người duy nhất Trần Niên quen biết khi tới thành phố xa lạ này.
(*)Tha hương ngộ cố tri: tha hương nơi đất khách bỗng gặp được người quen cũ.
Tâm trạng Trần Niên lúc này như chiếc thuyền nhỏ mất phương hướng giữa đêm khuya, đang nhẹ trôi vô định cùng làn sóng lại vô tình gặp được ánh sáng rực rỡ của ngọn hải đăng.
Cô nhìn Trình Ngộ Phong qua ánh nắng chói chang lúc 5 giờ chiều, đôi mắt cô khẽ chớp, khuôn mặt trắng hồng tràn đầy nụ cười vui vẻ pha lẫn chút thẹn thùng.
Khoảnh khắc này giống như một thước phim quay chậm, gần như mỗi giây đều nghe được tiếng kim đồng hồ chạy.
Nhưng thực ra quá trình này chỉ kéo dài mười mấy giây mà thôi.
Đúng lúc Trình Ngộ Phong ở trong xe nói gì đó thì một cặp vợ chồng trẻ đang lớn tiếng cãi nhau đi qua Trần Niên, vì thế cô không nghe rõ lời anh nói. Thế nhưng cô cảm thấy anh đang bảo cô lên xe, cô dùng ánh mắt xác nhận lại một lần nữa, sau đó tiến lại gần, mở cửa bước lên xe.
Cảm giác của cô đúng rồi.
Trình Ngộ Phong và Diệp Minh Viễn vừa đến đồn cảnh sát một chuyến, đang trên đường trở về bệnh viện. Lúc Trình Ngộ Phong quan sát hai bên đường bỗng nhiên nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-phuc-bau-troi-chinh-phuc-em/2657366/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.