“Cơ trưởng, có lẽ em không thể tự đi về được.”
Trần Niên vừa ngồi xổm vừa quỳ trên đất trong một thời gian rất lâu, hai chân run rẩy, cộng thêm một đêm không ngủ, sáng không ăn điểm tâm nên đã tiêu hao quá nhiều thể lực, cô thử mấy lần mới miễn cưỡng đứng dậy được.
Đầu óc cô choáng váng.
Cũng may là Trình Ngộ Phong kịp thời đỡ cô, lúc bấy giờ mới không ngã xuống.
Trình Ngộ Phong im lặng nhìn bia mộ trước mặt, thấp giọng hỏi: “Đỡ hơn chưa?”
Trần Niên gật đầu: “Đỡ hơn rồi ạ.”
Cô biết anh muốn hỏi gì.
Đương nhiên vẫn khổ sở nhưng cô sẽ không tiếp tục sa sút tinh thần, mẹ cũng không muốn nhìn bộ dạng cô như thế, cô phải nhanh chóng tỉnh táo lại.
“Vậy chúng ta trở về thôi.”
Trình Ngộ Phong ngồi xổm xuống, biểu đạt rõ ràng rằng anh muốn cõng cô về.
Trần Niên nằm úp sấp trên lưng anh và vòng hai tay ôm lấy cổ anh, cô quay đầu nhìn thoáng qua bia mộ, trong lòng thầm nói câu từ biệt: “Tạm biệt mẹ.”
Hy vọng mẹ được đoàn viên cùng bố và ông ngoại ở một thế giới khác.
Hai người thân ruột thịt đều an táng tại nơi non xanh nước biếc này, có gió mát trăng thanh làm bạn, họ sẽ không bị những ồn ào của thế gian làm cho phiền não, dù tương lai Trần Niên có đi bất cứ nơi đâu thì thị trấn Đào Nguyên vĩnh viễn vẫn sẽ là cội nguồn sinh mệnh cô.
Ánh dương bị đám mây trắng che khuất lại ló
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-phuc-bau-troi-chinh-phuc-em/2657317/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.