Muốn đưa bà ngoại về sống chung?
Trần Niên đi thẳng đến ngồi vào cạnh Diệp Minh Viễn, lắc lắc cánh tay ông, “Bố, thật sao ạ?”
Diệp Minh Viễn mỉm cười gật đầu.
“Vậy thì quá tốt rồi!” Trần Niên không giấu được sự vui mừng, sau này cô có thể gặp mặt bà thường xuyên hơn, lúc trước, mẹ đi làm xa thì trong nhà chỉ có cô và bà ngoại sống nương tựa vào nhau, mặc dù phần lớn thời gian ngoại đều nằm ngủ trên giường nhưng chỉ cần có sự tồn tại của bà thì cô sẽ có niềm tin để dựa vào. Sau này, khi đến thành phố S học trường Nhất Trung, cô cũng thường xuyên nhớ đến bà ngoại ở thị trấn Đào Nguyên xa xôi ấy.
Từ trước tới giờ, nguyện vọng lớn nhất của Trần Niên là đến lúc trưởng thành sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền, mua một căn nhà nhỏ rồi đón mẹ và bà ngoại về ở chung, cùng nhau tận hưởng niềm hạnh phúc. Hiện tại, mẹ đã trở thành nuối tiếc mãi mãi không thể nào bù đắp được, nếu cô có thể đưa bà ngoại về sống cùng thì nguyện vọng này của cô cũng xem như hoàn thành một nửa.
Cô tin rằng mẹ ở trên trời có linh thiêng cũng sẽ vui khi nhìn thấy điều này.
Diệp Minh Viễn nhìn Lộ Chiêu Đệ, cất giọng ôn hoà hỏi, “Chiêu Đệ, ý con thế nào?”
Lộ Chiêu Đệ cười nhẹ: “Con thấy rất tốt ạ.”
Người nhà họ Diệp đều là người tốt, hơn nữa Trần Niên cũng rất xem trọng tình cảm và hiếu thảo, lúc ở thị trấn Đào Nguyên, Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-phuc-bau-troi-chinh-phuc-em/2657299/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.