“Rất xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức.”
“Mẹ, mẹ ơi, mẹ đừng bỏ con lại mà!”
Nghe tiếng khóc tan nát cõi lòng của con gái, Diệp Minh Viễn cảm thấy trái tim mình như vỡ tan thành từng mảnh, ông ngồi phịch xuống ghế, bị đè nghiến dưới bàn chân nghiệt ngã của định mệnh, không thể nhúc nhích dù chỉ một chút nào, chỉ đành phải tiếp nhận sự thật — rằng Dung Chiêu không còn nữa.
“A……..” Ông gầm lên như thú hoang bị vây nhốt nhưng đầu lưỡi lại tựa như bị thứ gì đó ngăn chặn, mọi đau khổ chỉ có thể trào ra qua đôi mắt. Diệp Minh Viễn rơi nước mắt nhìn vợ mình đang nằm bất động trên giường bệnh, muốn đưa tay chạm vào bà nhưng lại cảm nhận được một luồng khí lạnh khiến chân tay ông trở nên cứng đờ.
Sau đó, Diệp Minh Viễn cảm giác được có người ở sau lưng kéo lấy mình, ông liều lĩnh chống lại lực kéo kia, Dung Dung vẫn chưa nhắm mắt, bà không nỡ, bà còn muốn nhìn ông, muốn nhìn con gái… Lực kéo khổng lồ mạnh mẽ lôi Diệp Minh Viễn ra, ông tuyệt vong hét lớn, “Dung Dung!”
“Bố ơi.”
Trần Niên nghe thấy tiếng động bèn nhanh chóng đẩy cửa bước vào: “Bố không sao chứ?”
Diệp Minh Viễn giống như không nghe thấy gì mà chỉ chán nản ngồi trên giường, ánh mắt vô hồn, suy nghĩ của ông như bị giam cầm giữa cảnh trong mơ và hiện thực, không biết đâu là đâu.
“Bố?” Tràn Niên lo lắng nhìn ông.
Diệp Minh Viễn rốt cuộc cũng quay đầu lại nhìn cô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-phuc-bau-troi-chinh-phuc-em/2657244/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.