Chương trước
Chương sau
Sáng sớm, khi Trần Niên mơ màng tỉnh lại từ trong mộng thì bên cạnh đã không còn ai, cô sờ lên đệm giường thấy chẳng có chút hơi ấm nào, có lẽ anh đã thức được một lúc lâu.

Rèm cửa dùng trong nhà cũ nơi này không phải loại dày che được nắng, từng tia nắng sớm chiếu vào, soi rọi lên vách tường tạo thành một mảng sáng rực.

Chiếc giường kiểu xưa bằng gỗ dưới thân có lẽ cũng khá lớn tuổi, trải qua trận chiến tối hôm trước nên chỉ cần động đậy một tí đã phát ra tiếng “kẽo kẹt”, vô tình lại cuốn cô vào hồi ức ướt át tươi đẹp kia.

So sánh với khoảng thời gian 2 năm cô độc tha hương nơi đất khách quê người, hai ngày ngắn ngủi khi vừa trở lại thành phố A này đẹp tới nỗi Trần Niên ngỡ như một giấc mộng.

Xoa nhẹ cái eo mỏi nhừ, như chợt nhớ tới gì đó, cô vội vàng đảo mắt tìm kiếm, rốt cuộc cũng nhìn thấy hai quyển sổ màu đỏ trên đầu giường.

Nhẹ nhàng vuốt ve ba chữ “Giấy hôn thú”, Trần Niên cảm nhận mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc mỹ mãn.

Cửa phòng tắm bật mở, Trình Ngộ Phong bước ra ngoài, anh đã đổi thành một thân đồng phục cơ trưởng trông vừa chín chắn vừa chỉnh tề, toát lên phong thái thành thục chỉ có ở một người đàn ông trưởng thành.

Lực chú ý của Trần Niên đã chuyển từ hai quyển sổ đỏ lên người Trình Ngộ Phong, cô cứ thế mà mê muội ngắm nhìn anh, khi anh ngồi xuống cạnh giường, ánh mắt cô vẫn chưa từng chớp lấy một cái.

Trình Ngộ Phong buồn cười búng một phát lên trán cô, cúi nhìn giấy hôn thú trong tay cô, nói: “Không phải nằm mộng đâu.” Rồi lại khẽ cười, “Thật sự thành công lừa tới tay rồi.”

Trần Niên cười mủm mỉm: “Ai lừa ai chứ?”

Trình Ngộ Phong nói như lẽ đương nhiên: “Tất nhiên là em lừa anh.”

Nói xong, chính anh cũng không nhịn được bật cười.

Sau khi trầm tư vài giây, Trần Niên mới loáng thoáng hiểu ra anh muốn nói tới sự kiện lừa tiền lừa sắc kia sao?

Cô rũ mắt, ánh nhìn rơi xuống đầu gối anh: “Em mới tính ngày rồi, vẫn trong kỳ an toàn, hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu.”

Cô chỉ vừa mới bắt đầu sự nghiệp, hôn lễ vẫn chưa tổ chức, Trình Ngộ Phong không định sẽ có con nhanh như vậy, đối với chuyện “ngoài ý muốn” tối qua đương nhiên anh cũng phải gánh một phần trách nhiệm.

Trần Niên không khỏi chột dạ, tỏ vẻ thành khẩn: “Lần sau sẽ không như vậy nữa.”

Nói xong, cô lại kéo lấy ngón tay anh, dựa lên bờ vai rắn chắc kia: “Nếu thật sự trúng thưởng thì sinh ra thôi chứ sao.”

Con cái là lễ vật quý giá nhất mà trời cao ban tặng, dẫu cô chưa biết làm một người mẹ tốt là như thế nào nhưng cô sẽ cố gắng học hỏi.

Trình Ngộ Phong cũng không có ý định để cô uống thuốc ngừa thai vì sẽ tổn thương cơ thể và kéo theo rất nhiều phiền phức khác, với cả hai người đã đăng ký kết hôn rồi, con được sinh ra cũng sẽ hợp pháp, nhiều lắm là xảy ra sớm hơn dự tính thôi.

Nói thật thì chỉ cần tưởng tượng thôi, anh phát hiện mình cũng không thể kiềm chế niềm vui sướng khi được làm bố, thậm chí anh còn có ảo giác rằng trong bụng cô đã nảy mầm một sinh mệnh bé con.

“Trình tiên sinh?”

Trình Ngộ Phong lấy lại tinh thần, nắm chặt lấy bàn tay đang huơ loạn trước mắt mình: “Được rồi.”

Cái người này…. Mới giây trước còn mặt mày nghiêm túc, giây sau đã đổi thành dịu dàng, thay đổi còn thất thường hơn so với trời tháng Sáu nữa.

Trần Niên ngầm hiểu, cô dựa hơn nửa người vào lòng anh: “Trình tiên sinh, nói thật đi, có phải anh cũng rất mong được làm bố rồi không?”

Dù sao thì tuổi tác của anh vẫn rành rành ra đó.

Trình Ngộ Phong không nói gì.

Trần Niên thấy anh bắt đầu tháo đồng hồ đặt lên bàn, kế tiếp là muốn giơ tay gỡ cúc áo đồng phục, điệu bộ này là…. Cô vội vàng đè tay anh lại, giọng nói hốt ha hốt hoảng: “Anh… anh nên đi làm đi.”

Không ngăn được anh, cô chỉ có thể ôm chăn lùi về sau mà trốn: “Anh…. sẽ đến trễ đó!”

“Không vội, thời gian còn nhiều mà.”

Tuy ngoài miệng Trình Ngộ Phong nói thế nhưng động tác trên tay đã ngừng lại, bàn tay đang bưng kín mắt của Trần Niên khẽ hé ra một khe hở, lọt vào tầm mắt cô chính là hình ảnh anh ngồi bên giường, khoé môi nhếch lên nụ cười không chút đứng đắn.

Thì ra anh chỉ hù dọa cô.

Bắt gặp ánh mắt của Trần Niên, ý cười trên môi Trình Ngộ Phong càng sâu hơn, anh cúi đầu chậm rãi cài lại cúc áo.

Trần Niên ném thẳng cái gối tới, bị Trình Ngộ Phong tóm một cách chuẩn xác rồi đặt lại xuống giường.

Anh cầm đồng hồ lên xem, đúng thật chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa, cần phải đến công ty ngay thôi.

“Anh đã chuẩn bị bữa sáng đặt trên bàn, lát nữa nhớ ăn đấy.”

“Em biết rồi.”

Trần Niên lại hỏi: “Buổi trưa anh có về ăn cơm không?”

Buổi trưa Trình Ngộ Phong chỉ được nghỉ có 2 tiếng, vốn không đủ để đi tới đi lui, anh nghĩ nghĩ rồi nói: “Tối anh về sẽ nấu cơm cho em ăn.”

“Deal!”

“Anh đi nhé, nhớ ăn sáng đấy.”

“Ok ok.”

Sau khi Trình Ngộ Phong đến công ty, Trần Niên lề mề thêm một lát mới đi rửa mặt. Lúc xuống lầu dùng điểm tâm cô mới phát hiện ra cả căn nhà trống rỗng, chắc là ông nội Trình muốn để lại không gian riêng tư cho đôi vợ chồng mới cưới nên sáng sớm đã đến chợ bán hoa bán chim đi dạo rồi.

Trần Niên dùng điểm tâm xong bèn đến thư phòng, thứ Hai tới là ngày cô chính thức làm việc tại Sở nghiên cứu nên vẫn còn một vài tài liệu cần chuẩn bị.

Giữa trưa, Trình Ngộ Phong gọi điện thoại cho cô, hai người trò chuyện gần cả tiếng đồng hồ mới cúp máy, Trần Niên đặt điện thoại nóng hổi qua một bên rồi lại tiếp tục vùi đầu làm việc.

Sắc trời bên ngoài dần dần sụp tối.

Khoảng 7h tối, Trình Ngộ Phong về đến nhà, thấy Trần Niên vẫn bận rộn trong thư phòng thì không quấy rầy cô mà xắn ống tay áo lên, đi vào nhà bếp.

7h rưỡi, Trần Niên bụng đói cồn cào bước xuống từ trên lầu, ngửi thấy mùi đồ ăn bèn chạy thẳng đến nhà bếp, than thở: “Đói bụng quá đi.”

Trình Ngộ Phong cầm đũa gắp một con tôm chiên bọc trứng cho cô, Trần Niên há mồm cắn lấy, liên tục khen: “Ngon lắm.”

Vẫn còn thòm thèm, thế là Trình Ngộ Phong lại đút cho cô thêm miếng nữa.

Không lâu sau, hơn nửa đĩa tôm chiên bọc trứng đã vào hết trong bụng Trần Niên.

Trình Ngộ Phong đặt đĩa cải thìa cuối cùng lên bàn, đã có thể dùng cơm được rồi.

Trần Niên nghi hoặc hỏi: “Ông nội đâu? Hình như ông vẫn chưa về.”

“Ông đến ăn cơm tại nhà bố mẹ rồi.” Trình Ngộ Phong đáp, “Bảo chúng ta không cần chờ.”

“Ông nội….”

“Ừm.” Trình Ngộ Phong tiếp lời, “Ông cụ cố ý đấy.”

Thật ra ông cụ đến nhà họ Diệp ngoại trừ không muốn làm bóng đèn còn có một nguyên nhân quan trọng khác nữa, đó chính là thương lượng hôn sự cùng Diệp Minh Viễn và Dung Chiêu.

Còn thân là người trong cuộc mà Trình Ngộ Phong và Trần Niên lại chẳng hề biết gì.

Cả hai dùng bữa tối xong thì cùng đến thư phòng rồi ai làm chuyện người nấy, rất chú tâm vào công việc, trong căn phòng sáng ánh đèn, những khi ánh mắt ngẫu nhiên giao nhau, cả hai cùng mỉm cười.

Khoảng thời gian ngọt ngào như mật ấy thấm thoắt trôi đi.

Sau khi Trần Niên gia nhập Sở nghiên cứu thì tăng ca là chuyện thường xuyên như ăn cơm bữa, lại đang vào thời kỳ du lịch cao điểm, Trình Ngộ Phong cũng bận bù đầu, thường cô chưa tỉnh ngủ anh đã phải đến sân bay để chuẩn bị, nhiều khi phải bay chuyến bay quốc tế, suốt cả mấy ngày vẫn chưa được gặp anh.

Chỉ có thỉnh thoảng tranh thủ lúc rảnh gọi điện thoại hoặc video call mới có thể giải được chút tương tư.

Theo kế hoạch, sau khi đăng ký kết hôn, hôn lễ sẽ được đưa vào danh sách quan trọng nhưng cô dâu chú rể đều quá bận, trách nhiệm chuẩn bị cho hôn lễ đương nhiên do ông nội Trình và vợ chồng Diệp Minh Viễn gánh vác.

Thế nhưng tuổi tác của ba người cộng lại đã gần 200 tuổi, chuyện cưới xin ở thời ông cụ đơn giản đến không thể đơn giản hơn, không có giá trị tham khảo, hôn lễ của Diệp Minh Viễn và Dung Chiêu đã là chuyện hơn 20 năm trước, cũng không đủ giá trị tham khảo nốt.

Sợ gu của mình không theo kịp trào lưu giới trẻ nên Dung Chiêu tạo riêng một group Wechat, kéo hết Lộ Chiêu Đệ, Giả Huy Hoàng và đám con trai con gái nhà mẹ đẻ lẫn nhà chồng vào, để bọn họ giúp bà bày mưu tính kế.

Trong group chat ngày nào cũng om sòm náo nhiệt, tin nhắn nhiều vô số kể.

Bất đồng lớn nhất của mọi người chính là hình thức hôn lễ, có người đề nghị tổ chức kiểu Trung Quốc, có người đề nghị kiểu Tây, cuối cùng vẫn là chủ gia đình Diệp Minh Viễn và ông nội Trình nhất trí quyết định, không cần biết kiểu Trung hay kiểu Tây, cứ mỗi kiểu định ra một phương án rồi để cô dâu chú rể tự chọn lấy.

Nhiều người nên tác dụng cũng lớn hơn.

Vừa hay Lộ Chiêu Đệ có một thân chủ là wedding planner có tiếng trong giới, nhờ sự giúp đỡ của cô ấy nên mọi chuyện đơn giản hơn nhiều, một người chị họ khác của Trần Niên cũng liên hệ với bạn của mình là thợ quay phim chụp ảnh….

Tất cả mọi chuyện đều đang tiến hành một cách có trật tự.

Vào một buổi chiều chạng vạng, Trần Niên vừa bước ra khỏi Sở nghiên cứu liền nhận được điện thoại của mẹ, bà bảo cô về nhà ăn cơm. Thời gian gần đây Trình Ngộ Phong phải dẫn lính mới đi tập huấn ở Châu Úc, cô lại bận bịu với hạng mục nghiên cứu nên ba bữa cơm chỉ tuỳ tiện qua loa.

Trần Niên đi vào bãi đậu xe, tìm không thấy xe của mình mới nhớ lại hôm qua đã đưa xe tới đại lý 4S để bảo hành sửa chữa(1),cô không muốn làm phiền tài xế riêng trong nhà nên đành bắt taxi trở về.

(1)Đại lý bảo dưỡng và bán xe theo mô hình 4S là viết tắt của Sale (bán hàng) - Service (dịch vụ) - Spare part (phụ tùng chính hãng) và Global system (kết nối mạng toàn cầu). Nói chung là nếu bạn cần mua xe và bảo dưỡng, nơi đây sẽ lo hết mọi chuyện từ A đến Z.

Ngoài chuyện nấu món ăn ngon ra, Diệp Minh Viễn và Dung Chiêu còn chuẩn bị thêm một niềm vui bất ngờ cho con gái.

Trần Niên vừa bước vào cửa cứ tưởng mình bị hoa mắt, trong phòng khách có hơn mười ma-nơ-canh mặc áo cưới, trên ghế sô pha cũng bày mấy bộ sườn xám phong cách khác nhau, đếm sơ sơ cũng phải hơn 20 mươi bộ.

“Niên Niên, con mau đến xem này,” Dung Chiêu tươi cười vui vẻ, “Có thích không?”

“Mẹ, đây là….”

“Áo cưới đấy.”

Đương nhiên Trần Niên biết đây là áo cưới, thế nhưng có ai giải thích cho cô tại sao chúng lại xuất hiện ở đây không?

Trần Niên và Trình Ngộ Phong đã bàn với nhau về chuyện hôn lễ, bọn họ đều không phải kiểu người phô trương bày vẽ nên tất nhiên muốn đơn giản hết mức có thể, thậm chí còn từng cân nhắc tới chuyện du lịch kết hôn(2).

(2)Destination wedding: đám cưới kết hợp du lịch và trăng mật. Bạn sẽ chọn một địa điểm nào đó để tổ chức đám cưới và hưởng tuần trăng mật tại đó luôn chứ không làm theo kiểu truyền thống là tổ chức ở nhà.

Nhưng cô trăm ngàn lần không ngờ ba vị trưởng bối trong nhà đã thay bọn họ tính toán đâu vào đấy. Trần Niên nhìn 9 bản phương án tổ chức hôn lễ trước mặt mà mắt thì hoa lên, tóc tai dựng đứng.

Dung Chiêu để bụng chuyện cưới xin này còn hơn cả cho mình: “Đây là phong cách bờ biển tươi mát, đây là phong cách hoa oải hương lãng mạn….”

Diệp Minh Viễn cũng đẩy tới danh sách khách mời đã chuẩn bị xong: “Niên Niên, con xem còn sót người nào không này.”

Trần Niên: “Bố, mẹ, chúng ta…. Ăn cơm trước có được hay không?”

Trên bàn cơm, chủ đề nói chuyện cũng chỉ xoay quanh tiệc cưới, Trần Niên chẳng có chút kinh nghiệm nào ngồi đấy nghe bố mẹ thương lượng cùng mình —

“Bố mẹ đã chọn được 3 cái khách sạn….”

“Nếu con và Ngộ Phong rảnh rỗi thì có thể đi chụp ảnh cưới….”

“Về vấn đề kiểu dáng thiệp mời….”

Sau khi bị nhồi cho một đống ý tưởng nặng cả đầu, Trần Niên mới được bố mẹ thả về phòng ngủ. Trước tiên là cô đi tắm, kế tiếp mới uể oải nằm lì trên giường gọi video cho Trình Ngộ Phong.

Cuộc gọi được kết nối.

Trước khi Trình Ngộ Phong lên tiếng, Trần Niên đã chớp lấy thời cơ mở lời: “Có hai chuyện.”

“Một là dì cả vừa tới, không trúng thưởng.”

“Hai là….” Cô kéo dài giọng, nghe như có chút hả hê, “Bố mẹ đã giúp chúng ta chuẩn bị xong hôn lễ, sau khi Trình tiên sinh trở lại thì chúng ta có thể trực tiếp bước vào cánh cổng hôn nhân rồi đấy!”

Câu kia giống như muốn nói nhà cửa đã sửa sang đâu vào đấy, có thể trực tiếp dọn vào ở vậy.

Tại nước Úc xa xôi, Trình Ngộ Phong cách màn hình nhìn thấy vợ yêu cười tới mức mặt mày cong cong mà chỉ có thể…. câm nín không nói nên lời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.