Lập Khang Dụ nhíu mày nhìn người đã đi xa, lại cúi xuống nhìn cô gái nhỏ đang ôm bắp nước mà mỉm cười, trong lòng thầm mắng một câu. Xinh đẹp quá đôi khi không tốt. Bông hoa càng rực rỡ sẽ càng thu hút nhiều ong bướm. Lập Khang Dụ khựng lại. Cái quái gì vậy? Cái suy nghĩ gì đây?
Vân Thường Hi nhìn anh, tay nhỏ vẫy vẫy trước mặt.
- Chú nghĩ gì vậy? Phim sắp chiếu rồi.
Anh chớp mắt, giật lấy bắp nước trong tay cô, tự mình đi vào. Cô nhún vai mỉm cười, cái dáng vẻ khi nãy có tính là ghen không nhỉ? Nếu là phải... cô vui chết mất.
Và đương nhiên, tấm ảnh khi nãy được cô nhân viên nào đó chụp cho đang nằm gọn trong túi cô. Âm mưu ở rạp chiếu phim vẫn chưa hết. Ngay khi bước vào phòng, Lập Khang Dụ tiếp tục bị cô đẩy vào thế đã rồi. Vé cô mua không phải là ghế đơn bình thường mà lại là ghế tình nhân, hơn nữa còn ở một góc của dãy cuối. Anh một tay chống hông, một tay bất lực đỡ trán, cảm thấy mình đang bị cô gái nhỏ vừa bước qua tuổi mười tám này lừa cho một vố lớn.
Vân Thường Hi không nói gì, chỉ tủm tỉm cười rồi tự mình ngồi vào ghế, bắp nước đều để hết sang một bên, sau đó vỗ vỗ chỗ bên cạnh, làm như mình không hề biết gì, hỏi nhỏ:
- Chú không ngồi sao?
Lập Khang Dụ nghiêm mặt nhìn khoảng trống bên cạnh cô, thở dài ngồi xuống. Dù sao cô cũng không thể làm gì được anh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-phuc-anh-chu-mat-lanh/2693589/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.