Vân Chính Kiệt sắp xếp công việc ở công ty xong thì cùng với đội cứu hộ đi tới chỗ gặp nạn tìm người. Ở đây có rất nhiều người, bao gồm cả người thân của các nạn nhân. Anh tìm được bạn mình trong đám người kia, chào hỏi qua loa rồi vào luôn vấn đề chính:
- Tình hình thế nào rồi?
Người kia hơi chau mày, khẽ lắc đầu.
- Không ổn lắm. Máy bay rơi ở vùng biển cách bờ tầm một hải lí. Mùa này biển lại hay động, vẫn chưa tìm được hộp đen.
Vân Chính Kiệt thở hắt ra một hơi. Anh đưa mắt nhìn về phía biển. Xung quanh đây toàn đá tảng, hòn nào cũng có đỉnh nhọn, nếu trôi được vào đến đây chắc cũng gãy xương, nứt sọ.
Trong lúc Vân Chính Kiệt đi tìm người, Mỹ Tuyết Lệ ở nhà luôn ngồi ở phòng thờ, miệng đọc kinh, tay gõ mỏ, cầu bình an cho đứa con gái nhỏ của mình. Vân Chính Toàn gác hết công việc qua một bên, liên hệ với mấy người quen trong ngành để mở rộng phạm vi tìm kiếm. Vùng biển này khá rộng, đường bờ biển lại dài đến hàng mấy kilomet, muốn nhanh chóng tìm được người là chuyện rất khó khăn.
Lập Khang Dụ đưa Vân Chính Toàn về nhà, vừa vào cửa đã thấy Mỹ Tuyết Lệ từ bên trên lao xuống, ôm chầm lấy ông. Bà khóc đến sưng đỏ hai mắt, cả người tiều tụy, dường như chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đã già đi mấy tuổi.
- Vân Thường Hi nó còn nhỏ như vậy, tương lai phía trước còn dài, sao phải gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-phuc-anh-chu-mat-lanh/2693546/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.