Lập Khang Dụ đứng ở ngoài vườn hút thuốc. Làn khói trắng quẩn quanh trước mặt không làm anh hết giận chính bản thân mình. Anh không hiểu bản thân lúc đó đã do dự điều gì. Nếu như anh không từ chối, có lẽ kế hoạch đi du học của cô sẽ không bị đẩy nhanh như vậy. Lập Khang Dụ nheo mắt, rít một hơi thuốc thật sâu. Trong những ngày cô mất tích, không đêm nào anh không nguyền rủa chính bản thân mình. Nếu như thật sự cả đời này không gặp được Vân Thường Hi nữa, có lẽ chính ảnh cũng sẽ mắc kẹt trong những kí ức từng có giữa hai người.
Anh đứng ở ngoài rất lâu, đến khi gió đêm thổi buốt lạnh cả hai bàn tay mới quay vào trong. Bây giờ đã hơn mười giờ, biệt thự nhà họ Vân đã sớm tắt đèn, chỉ còn ánh sáng le lói phát ra từ lối đi trong vườn. Lập Khang Dụ ngẩng đầu nhìn lên phòng của Vân Thường Hi, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác nhớ nhung vô cùng, mặc cho cả hai mới vừa gặp nhau lúc nãy.
Phòng của Vân Thường Hi có ban công, dựa vào thân thủ của anh thì việc trèo lên đó dễ như ăn kẹo. Lập Khang Dụ vứt tàn thuốc xuống đất, dí chân dập tắt nó, sau đó nhanh nhẹn phóng lên trên. Mất chưa tới ba mươi giây, Lập Khang Dụ đã đứng vững trên ban công, ngay trước cửa.
Vân Thường Hi đã chìm vào giấc mộng từ lâu. Cô nằm nghiêng mặt về phía ban công, cả người vùi trong chăn ấm. Lập Khang Dụ nhẹ nhàng mở cửa, trong lòng thầm mắng cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-phuc-anh-chu-mat-lanh/2693532/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.