Nhưng chưa để cô ra khỏi cửa, Lập Khang Dụ đã kéo tay cô lại, gọi:
- Bé con, em đợi một chút.
- Sao thế ạ?
Vân Thường Hi chưa vội đi, quay lại hỏi anh.
- Có chuyện này anh muốn nói với em.
- Chuyện gì ạ?
Cô cầm tay anh, hơi nghiêng nghiêng đầu.
- Anh muốn xin nghỉ việc ở nhà họ Vân. Anh không làm vệ sĩ của em nữa, anh định ra ngoài mở lớp võ.
Vân Thường Hi có chút bất ngờ bèn hỏi lại:
- Anh định nghỉ việc ở nhà em?
- Ừ.
Lập Khang Dụ cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ nhắn của cô nằm gọn trong tay mình, khẽ miết nhẹ vài lần, sau đó nói:
- Thực ra anh đã suy nghĩ chuyện này rất lâu. Anh không muốn xuất hiện với danh nghĩa là vệ sĩ của em, cũng không muốn có quan hệ chủ tớ gì cả. Sau khi hai chúng ta ở bên nhau, anh lại càng muốn xin nghỉ để ra ngoài làm việc, anh muốn trở thành một người xứng với em.
Vân Thường Hi nhìn anh, đáy mắt dường như phủ nhẹ một lớp hơi nước. Hóa ra anh vẫn luôn suy nghĩ đến tương lai của cả hai, muốn vun vén cho tình yêu này.
- Em chưa bao giờ cảm thấy anh không xứng với em cả.
Lập Khang Dụ im lặng không nói. Có lẽ người ta nói đúng, cảm giác đầu tiên khi biết yêu một người, đó chính là tự ti. Anh cảm thấy mình không xứng với một người trẻ trung, xinh đẹp lại có gia thế tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-phuc-anh-chu-mat-lanh/2693433/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.