Edit: Hacphong
Mộ Dung Thư ngồi xuống, hai mắt nhìn chằm chằm từng chữ cái tiếng Anh. Anh văn cũng như tiếng mẹ đẻ thứ hai của nàng, Mộ Dung Thư chỉ cần nhìn lướt qua đã có thể giải được những từ còn lại. Nàng cầm bút lông bắt đầu điền vào những ô còn trống.
Vũ Văn Mặc ngắm Mộ Dung Thư nghiêm túc như thế bỗng cảm thấy lúc này nàng rất đặc biệt, ánh mắt chuyên chú, hơn nữa còn hiểu được chữ của người Tây Vực mà không một người Đại Hoa nào biết. Nhưng, hắn lại cảm thấy rất xa lạ. Con ngươi đen của Vũ Văn Mặc chợt lóe. Hắn nhìn vầng trán thông minh của nàng, trong lòng âm thầm đưa ra quyết định.
Trong khi hắn thất thần, Mộ Dung Thư đã điền những chữ còn lại vào hết các ô trống!
– Xong rồi!
Mộ Dung Thư buông bút lông, ngẩng đầu chống lại con ngươi sâu thẳm của Vũ Văn Mặc, cười nói.
Nàng xinh đẹp, tự tin như vậy! Con ngươi đen của Vũ Văn Mặc lại sâu thêm mấy phần. Dường như bị mê hoặc bởi nụ cười rực rỡ của nàng, hắn cũng nhếch khóe môi, gật gật đầu:
– Cái này có nghĩa gì?
Mộ Dung Thư nhìn nụ cười của hắn có chút thất thần, sau khi nghe hỏi lập tức cúi đầu nhìn vào mảnh giấy. Lúc nãy nàng chỉ lo giải trò chơi ô chữ, cho nên cũng không để ý đọc mấy câu này.
Kết quả, sau khi nàng phiên dịch nghĩa của đoạn Anh văn đó, tươi cười bên môi bỗng tắt ngúm.
– Sao rồi?
Vũ Văn Mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-phi-khong-bang-tieu-thiep/2430951/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.