Mộ Dung Thư cảm giácđược là thân hình của Hiên nhi đang run rẩy, nàng khom người xuống, xoanhẹ đầu bé rồi nói: “Hiên nhi, nghe mẫu thân, gọi ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu.”
Mẫu thân?
Nhị lão nghe hai chữ mẫu thân này, không thể tin nhìn Mộ Dung Thư, Liễu Đại nhân phản ứng trước, kêu lên: “Vương phi, này…”
Vương phi nhận Hiên nhi làm nghĩa tử? Sao nàng có thể? Chẳng lẽ Vương phi không biết Ngọc nhi mang tội danh thông dâm?
Hiên nhi gật đầu với Mộ Dung Thư, thân hình lảo đảo đi đến trước mặt Nhịlão, bé cúi người hành đại lễ, “Hiên nhi thỉnh an ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu.”
Nhị lão là người không có tâm địa cứng rắn, lúc trướckhông ra tay giúp đỡ mẫu tử Liễu Ngọc Nhi là vì Liễu Ngọc Nhi đã khiếncho gia tộc mất mặt, cho dù có muốn giúp đỡ Ngọc Nhi thì cũng không cókhả năng, gia tộc tuyệt đối sẽ không chấp nhận! Bây giờ nhìn thấy Hiênnhi đáng yêu như thế, một tiếng ngoại tổ phụ cùng ngoại tổ mẫu đã khiếnlòng mềm nhũng nhưng vì danh dự của gia tộc, họ vẫn không thể nhìn nhậnbé. Bây giờ, với thân phận là nghĩa tử của Nam Dương Vương phi thì mộttiếng ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu này cho dù có ngại ngần nhưng bọn họcũng phải đồng ý.
“Ngoan.” Nhị lão cùng đáp lời.
Hiên nhinhếch miệng cười tươi, làn da trắng noãn, ánh mắt sáng ngời, môi mọng,mi cong, cực đẹp, nhất thời làm cho Nhị lão sửng sốt, không ngờ chỉ mớilà một đứa bé lại có thể đẹp đến như thế. Mới ba tuổi đã đẹp vậy, lúctrưởng thành không biết còn đẹp đến mức nào đây!
Mộ Dung Thư nắmtay tiểu Hiên nhi ngồi xuống, sau đó ôm tiểu Hiên nhi vào lòng, ngẩngđầu nhìn thẳng Liễu đại nhân và Liễu phu nhân, “Hôm nay đến quấy rầyLiễu đại nhân và phu nhân vì chuyện có liên quan đến thanh danh Liễuphủ.”
Nhị lão nghe vậy, tâm bắt đầu lo lắng một chút, chuyện cóliên quan đến Ngọc nhi? Liễu đại nhân phất tay cho toàn bộ nha hoàntrong phòng lui ra.
“Hiên nhi, đến ngồi cạnh ngoại tổ mẫu, kể cho người nghe Vương Quân Sơn và tiện nhân kia đã làm gì mẫu thân của con,đã làm gì con?” Mộ Dung Thư dịu dàng nói với Hiên nhi.
Hiên nhivừa đến nghe tên Vương Quân Sơn và sủng thiếp kia liền ôm chặt Mộ DungThư, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Mẫu thân, hai người kia đều rất xấu, bọn họ luôn khi dễ mẫu thân, hại mẫu thân cơm nuốt cũng không trôi. Phụ thân lúc nào cũng chửi mắng mẫu thân, còn nữ nhân kia cũng khi dễ mẫuthân. Đêm nào mẫu thân cũng không ngủ được, không biết vì sao, phụ thânlại đuổi Hiên nhi và mẫu thân ra khỏi phủ, mẫu thân bị bệnh lâu lắm rồi! Hiên nhi đánh nữ nhân xấu xa kia thì phụ thân lại dùng roi đánh Hiênnhi. Mẫu thân, Hiên nhi, đau quá.”
Nói xong, Mộ Dung Thư vỗ nhènhẹ lưng bé, an ủi nói: “Hiên nhi, đừng sợ, có ta ở đây này.” Nghe Hiênnhi kể lại cuộc sống của bé và Liễu Ngọc Nhi khi ở trong vương phủ khiến cho Liễu đại nhân và Liễu phu nhân vừa áy náy vừa đau lòng. Còn Mộ Dung Thư lại không lường trước được là sẽ khiến Hiên nhi khổ sở như vậy, rất xót xa cho bé.
Gương mặt nhỏ bé, trắng nõn đẫm nước mắt khiếnngười ta không thể cầm lòng được. Hiên nhi nhào vào trong lòng Mộ DungThư, giơ cánh tay nhỏ xíu ra, “Hiên nhi đau chỗ này.”
Con ngươicủa Mộ Dung Thư chợt lóe, nàng liền xốc tay áo Hiên nhi lên, trên cánhtay của bé vết roi hiện lên dày đặc! Mặc dù đã kết vảy, nhưng vết sẹovẫn còn! Hàn khí từ nàng bắn ra bốn phía, Vương Quân Sơn, đồ khốn khiếp!
Liễu phu nhân cầm khăn chậm nước mắt. Liễu đại nhân cũng âm thầm nắm taythành quyền. Bọn họ thật không biết tình hình của Ngọc nhi ở vương phủ!Vốn cho là Ngọc nhi thông dâm nên mới bị đuổi ra khỏi phủ, nhưng khôngngờ là Ngọc nhi ở vương phủ phải chịu khổ như thế này! Vài ngày trướcnàng hồi phủ, vì sợ gia tộc trách tội nên bọn họ không xuất môn nghênhđón, nhưng bọn họ biết Ngọc nhi sẽ không sao vì nàng còn rất nhiều củahồi môn.
Nhưng Hiên nhi là con của Vương Quân Sơn, sao hắn có thể đối xử tàn nhẫn với bé như vậy!
Thu hết thần sắc của Nhị lão vào trong đáy mắt, Mộ Dung Thư nói tiếp: “BảnVương phi cùng Ngọc nhi là hảo tỷ muội nên sau khi nghe nói nàng bị đuổi ra vương phủ, ta luôn rất lo lắng và bất an. Sau vài ngày thì nàng tớigặp bản Vương phi, thì ta mới biết cuộc sống của nàng ở vương phủ. Nhịlão đều là người thông minh, tiểu hài tử này hai người cũng đã thấy rồiđó, không nói cũng biết là những ngày Ngọc nhi ở vương phủ đã chịu baonhiêu ủy khuất. Vương Quân Sơn sủng thiếp diệt thê, hại Ngọc nhi chỉtrong ba năm ngắn ngủi đã tóc xanh hóa bạc, nàng mới mười chín tuổinhưng nhìn chẳng khác phụ nhân ba mươi. Ngọc nhi là một tay hai ngườinuôi lớn, nhân phẩm cùng tính cách của nàng thì hai người rõ hơn ai hết, nếu Ngọc nhi có tâm tư như thế thì sao lại để Vương Quân Sơn dễ dàngđuổi đi tay trắng như vậy? Sự thật thì bản Vương phi không nói thì Nhịlão cũng có thể có thể đoán được.”
“Cái gì? Vương phi nói VươngQuân Sơn đã chiếm đoạt tất cả của hồi môn của Ngọc nhi?Cho dù thế nàothì cũng phải trả lại đồ cưới, sao có thể chiếm hết được?” Liễu phu nhân nghe vậy, sắc mặt trắng bệch, mắt trừng lớn không thể tin, sau khi nóixong thì trong mắt liền hiện lên hận ý. Con gái ngoan của nàng, chính nữ của Liễu gia ở vương phủ lại có thể bị đối đãi thua cả hạ nhân! Một đứa thiếp mà cũng có thể tùy ý hạ nhục!
Sắc mặt của Liễu đại nhâncũng thay đổi, nhìn đến Hiên nhi, đứa nhỏ này rõ ràng là con của VươngQuân Sơn thế mà lại bị nói là nghiệt chủng! Như thế xem ra, Ngọc nhi bịoan uổng thật rồi!
Nếu đã biết con bị oan uổng, Nhị lão làm saocó thể trơ mắt ngồi xem được! Ngọc nhi là chính nữ của Liễu gia, lại bịgán cho cái tội thông dâm khiến cả gia tộc chê cười, không thể quay vềLiễu gia. Trong người lại không có một xu, phải lưu lạc ở ngoài, cònphải nhận hết trào phúng của người trong thiên hạ!
“Ngọc Nhi đáng thương của ta!” Liễu phu nhân ai oán kêu khóc. Con gái của bà, máu thịt của bà! Nàng nhìn Liễu đại nhân, nức nở: “Lão gia, sợ rằng chúng ta đãhiểu lầm Ngọc Nhi! Lẽ ra chúng ta phải tin tưởng Ngọc nhi! Sớm biết nhưthế, ngày ấy, chúng ta nên đi gặp Ngọc nhi để nghe nó giải thích.”
Liễu đại nhân hốc mắt cũng có chút ửng đỏ, nhìn Hiên nhi, ông nghĩ đến tìnhcảnh của Ngọc nhi. Hài tử mới ba tuổi làm sao biết nói dối? Huống chicòn có Vương phi.
Trong lòng Mộ Dung Thư thở dài: nữ tử thời cổđại thật bi ai, bị chồng đổ cho tội thông dâm rồi đuổi ra khỏi nhà, nhàmẹ đẻ lại không có người tin tưởng, bị người đời xa lánh.
“Ngọcnhi là người rộng lượng, hiền lương thục đức. Vào cửa ba năm, cứ haitháng là lại nạp thiếp cho Vương Quân Sơn, ngay cả bốn đứa nha hoàn hồimôn theo nàng cũng đã có ba đứa trở thành di nương, chưa kể còn có mấytiểu thiếp do Vương Quân Sơn lập ở bên ngoài, nhưng Vương Quân Sơn tínhtình phong lưu, nghe nói hồng nhan của hắn ở thanh lâu kỹ viện không đến một trăm thì cũng năm mươi...” Khóe miệng Mộ Dung Thư lộ ra vài phầncười lạnh.
Liễu phu nhân vẫn đang lo lắng cho Liễu Ngọc Nhi, nghe vậy liền không nhịn được nữa hỏi: “Ngọc nhi hiện ở nơi nào?”
Liễu đại nhân quay lưng lại, thân hình có chút run run.
Mộ Dung Thư thở dài, nhìn Hiên nhi, định cho Hồng Lăng mang Hiên nhi đi thì nghe thấy Hiên nhi nói: “Mẫu thân ngủ rồi.”
“Hồng Lăng, mang tiểu thiếu gia ra viện chơi đi.” Mộ Dung Thư giao Hiên nhi cho Hồng Lăng.
Sau khi Hồng Lăng ôm Hiên nhi ra khỏi phòng. Mộ Dung Thư nhìn Liễu đại nhân cùng phu nhân nói: “Liễu Ngọc nhi đã qua đời tối hôm qua. Trước khichết, nàng đã bị hai gã có giọng Thanh Châu bắt đi! Hiên nhi may mắn cóđược người cứu, chạy đến phủ Nam Dương Vương cầu cứu bản Vương phi. Cuối cùng thì hộ vệ trong phủ đã tìm được Ngọc nhi trong hẻm nhỏ ở phía Đông Bắc kinh thành.”
Mộ Dung Thư dừng lại, nhìn sâu vào mắt Liễu đại nhân và phu nhân, thấy vẻ lo lắng của hai người không phải là giả vờ,mới nói tiếp: “Lúc ấy Ngọc nhi thân không còn mảnh vải, bị mười tên ănmày vũ nhục!”
“Cái gì! Con của ta!” Liễu phu nhân nghe vậy, không chịu nổi nữa nên ngã nhào xuống đất. Liễu đại nhân vội ôm lấy Liễu phu nhân.
Liễu đại nhân luôn không nói lời nào, nghe đến đó, cuối cùng vẫn không cònđủ nhẫn nại được nữa nói, “Vương Quân Sơn thật khinh người quá đáng!”
“Ngọc Nhi thương tích đầy mình, thật ra là có thể cứu sống nhưng do có thaibị người vũ nhục nên máu chảy không ngừng mà chết.” Mộ Dung Thư nhắmmắt, không muốn nhớ lại thảm trạng của Ngọc Nhi.
“Đồ khốn nạn! Trả con cho ta!” Liễu phu nhân khóc rống, đấm ngực thùm thụp, con của bà chết thật thảm!
Liễu đại nhân hốc mắt cũng đã phiếm hồng, nhưng vẫn nhịn không để lệ đổ, “Khi lâm chung, Ngọc nhi có di ngôn gì không?”
“Hiên nhi ở lại bên cạnh bản Vương phi, vĩnh viễn không hồi vương phủ.”
“Ngọc nhi ơi… Nếu như vậy, ta làm cách nào để sửa lại án sai cho con đây? Lão phu không thể để cho Ngọc nhi mang tội thông dâm mà xuống hoàng tuyềnđược!” Liễu đại nhân thống khổ, sớm biết có ngày hôm nay, ông nên tintưởng Ngọc nhi, nếu ông tin Ngọc nhi, đã không xảy ra chuyện thế này.
Mộ Dung Thư nhìn chằm chằm Nhị lão, con ngươi dị thường thiện lương, “Cơhội sửa án cho Ngọc nhi vẫn có, nhưng sửa lại án thì sao, Vương Quân Sơn phong lưu thành tính, hắn chắc chắn sẽ không sửa. Hai người cứ tìm mộtkỹ nữ tuyệt sắc, tính tình nanh nọc* đưa đến cho Vương Quân Sơn.”
*: hung ác, thâm hiểm
Để trả thù, nhìn hắn thống khổ là cách trả thù hay nhất. Thuốc nổ có thểchôn sẵn rồi mới từ từ châm ngòi, giống như rượu ngâm càng lâu thì hương vị càng thuần vậy.
Lời nàng nói rất rõ ràng, Liễu đại nhân ở trong quan trường mấy năm, không cần nói nhiều cũng đã hiểu lời nàng.
Mục đích lần này Mộ Dung Thư đến đây là để kích Liễu đại nhân đi bước đầu tiên này!
“Của hồi môn của Ngọc nhi nhất định phải thu lại, mà phải buộc vương phủ chủ động hoàn trả mới có thể ngăn chặn tiếng đời dị nghị.” Mộ Dung Thư nhìn hai người, lạnh lùng nói.
Liễu đại nhân nhíu mày thở dài, “Nói dễ hơn làm!”
“Dùng chính thủ đoạn mà họ đã dùng với Ngọc nhi… Bịa đặt.” Mộ Dung Thư thản nhiên nói.
Hai mắt Liễu đại nhân tỏa sáng, cảm kích nhìn Mộ Dung Thư nói, “Lão phu khấu tạ Vương phi vạn ân!”
“Lão thân khấu tạ Vương phi vạn ân.” Lão phu nhân rơi lệ nói.
“Bản Vương phi không làm cái gì, cũng chưa bao giờ nói cái gì. Bất quá...Ngọc Nhi chết quá thê thảm, nên bản Vương phi truyền đạt lại di ngôntrước khi lâm chung của nàng cho Nhị lão.” Mộ Dung Thư đứng dậy, nhìnhai người nói.
Thực ra Liễu Ngọc nhi chết quá mức oan uổng! Cótrách là trách chế độ phong kiến vô hình hại chết nàng! Ngoài kia, không biết còn có bao nhiêu nữ tử vì bất đắc dĩ, vì không cam lòng, vì thốngkhổ mà chết nữa đây!
Liễu đại nhân và Liễu phu nhân có sai không? Bọn họ vì thanh danh của cả gia tộc mà vô tình với ái nữ, thà tin tưởng lời đồn đãi, cũng không tin lời biện giải của Ngọc nhi.
Ngọc nhi có sai không? Lệnh của cha mẹ, lời mối mai, cùng lời hứa hẹn trót lưỡiđầu môi của một nam tử chỉ mới hai lần gặp gỡ đã có thể toàn tâm toàn ý, để rồi cuối cùng gánh lấy kết cục thật thê thảm.
Mộ Dung Thư rời khỏi Liễu phủ, dắt Hiên nhi lên xe ngựa về vương phủ.
Trên xe ngựa, Hiên nhi vuốt ve khối ngọc bội Liễu phu nhân vừa tặng, bé cứchùi đi chùi lại chỉ vì sợ nó bị bẩn, sao đó giơ lên hỏi Mộ Dung Thư:”Mẫu thân, ngoại tổ mẫu cho Hiên nhi, mẫu thân thấy đẹp không?”
“Đẹp lắm, Hiên nhi nhớ cất giữ cẩn thận.” Mộ Dung Thư gật đầu cười nói. Nếunhư Liễu đại nhân là người biết điều thì sau khi lấy đồ cưới của LiễuNgọc Nhi về thì chắc chắn sẽ giao lại cho Hiên nhi, dù sao, cũng là bọnhọ nợ Ngọc nhi mà cũng là nợ Hiên nhi. Nói gì thì nói, khối ngọc bộitrên tay Hiên nhi có giá trị cũng không nhỏ.
Hồng Lăng che miệng cười nói: “Tiểu thiếu gia, ngọc bội bị người lau mòn hết rồi kìa.”
Hiên nhi nghe vậy, liền vội đặt miếng ngọc vào lòng bàn tay rồi cẩn thận xem xét, một hồi lâu mới chu cái miệng nhỏ nhắn, ngây thơ nói với HồngLăng: “Hồng Lăng tỷ gạt người.” Nói xong liền nhét ngọc bội vào bênhông, sờ sờ mấy lần nữa để chắc chắn nó còn ở đó rồi mới yên tâm.
Nhìn cử chỉ đáng yêu của bé, Mộ Dung Thư không nhịn được cười nói: “Nếu nómòn thật thì con cứ đòi Hồng Lăng tỷ ưa lừa gạt kia một cái mới làđược.”
Hồng Lăng trừng mắt nhìn, có chút bực tức nhìn Mộ Dung Thư, cũng học Hiênnhi cong miệng lên nói: “Vương phi cùng tiểu thiếu gia khi dễ nô tì.”
Hiên nhi và Mộ Dung Thư hai mặt nhìn nhau, Hiên nhi liền làm mặt quỷ chọc Hồng Lăng khiến nàng bật cười vui vẻ.
Vốn dĩ đường trong kinh thành đều được làm rất tốt, bình thường đi sẽ không quá xóc nảy. Không lâu sau, đột nhiên xe ngựa dừng lại, không đi tiếp.
“Chuyện gì xảy ra?” Mộ Dung Thư cau mi hỏi. Chắc sẽ không gặp lại Đỗ gia - Đỗthiếu gia giữa đường cái ỷ mạnh hiếp yếu? Liễu gia nằm ngoài phía TâyNam của kinh thành, cách khu trung tâm rất xa, đường xá cũng xấu và ítngười qua lại. Chẳng lẽ nàng lại gặp chuyện gì ở ngay đoạn đường này?
Nhưng Hồng Lăng xuống xe được một hồi rồi mà vẫn không có chút động tĩnh. Mộ Dung Thư liền biết là có chuyện xảy ra.
“Hiên nhi, ở yên trên xe đợi mẫu thân. Nếu mẫu thân không kêu con thì khôngđược tự ý ra ngoài.” Mộ Dung Thư cẩn thận dặn dò Hiên nhi.
Hiên nhi gật đầu, “Hiên nhi đã biết.”
Nghe được Hiên nhi trả lời như vậy, Mộ Dung Thư liền vén màn xe, nhất thời, một màn trước mắt khiến mày nàng cau chặt.
Một cây đao đang gác trên cổ Hồng Lăng, Hồng Lăng sắc mặt tái nhợt, nhìn Mộ Dung Thư, cắn răng không la một tiếng.
Mã phu cũng đã sợ tới mức không dám lên tiếng, chỉ nhìn Mộ Dung Thư.
Có chừng năm hắc y nhân che mặt, trong tay người nào cũng cầm trường kiếm hoặc đao.
Mộ Dung Thư đánh giá tình hình trước mắt, trong lòng nổi lên nghi ngờ: nơi này là kinh thành, tuy con đường có hơi vắng vẻ nhưng cũng không phảisông rộng núi vắng gì đó, vậy vì sao lại có người bịt mặt đến bắt cóc?
“Các ngươi là ai?” Sắc mặt Mộ Dung Thư bình tĩnh, nhìn tên che mặt dẫn đầu năm người, lạnh giọng hỏi.
Khi tên cầm đầu nhìn thấy Mộ Dung Thư, hai mắt liền tỏa sáng, mắt còn nổilên dâm quang, “Không thể ngờ là có thể bắt được một phụ nhân xinh đẹpnhư vậy! Thật tốt, thật tốt!”
“Nhìn xe ngựa tinh xảo, xa hoa,chắc chắn là phu nhân nhà giàu có. Chúng ta trước tiên cứ bắt làm tiểuthiếp làm ấm giường cho đại ca, chừng nào đại ca chơi chán lại nhườngcho mấy huynh đệ chơi đùa.” Tên đứng sau nhìn Mộ Dung Thư rồi dừng mắttrên bộ ngực cao vút của nàng, cười dâm nói.
Mấy tên khác nghe vậy, liền vỗ tay tán thưởng.
Tuy thần sắc của Mộ Dung Thư không lộ ra vẻ sợ hãi nhưng trong lòng lại bồn chồn lo lắng, vì sao mấy tên này lại xuất hiện trong kinh thành? Hơnnữa giọng của chúng không giống người kinh thành.
“Đại ca, nơinày không nên ở lâu. Kinh thành ở ngay dưới chân thiên tử. Rất nhanh sẽcó người đến đây! Để tránh phiền phức, cứ cướp phụ nhân này trước rồitính sau.” Một tên khác đứng ở bên cạnh tên cầm đầu nhìn thấy Mộ DungThư không chút lo sợ liền biết phụ nhân này nhất định không phải là phunhân nhà bình thường, không chừng là phu nhân của đại quan.
Têncầm đầu nhíu mày, nhìn xung quanh, “Lúc này không có ai, lấy hết của cải trên xe, hai đứa này đem về làm ấm giường.” Dứt lời, ánh mắt hèn mọncủa hắn dán chặt trên ngực Mộ Dung Thư, trong đầu hình dung ra cảnhtượng đè nàng dưới thân chơi đùa.
Cướp tiền vậy còn muốn cướpluôn người? Mộ Dung Thư cười lạnh nhìn mấy bọn hắn. Nơi này còn cách phủ Nam Dương Vương khoảng hai khắc lộ trình, vài dặm sau lưng lại có quanbinh thường xuyên tuần tra, bọn cướp này từ đâu ra? Chẳng lẽ có ngườimuốn hại nàng? Người có thể to gan lớn mật lợi dụng thủ đoạn như thế này hại nàng là ai?
Mấy nữ nhân trong phủ Nam Dương Vương kia chỉrành gia đấu, tuyệt đối không chơi trò ám sát! Trước kia lại chưa từngnghe qua trăm dặm quanh kinh thành có cướp. Bây giờ lại xuất hiện ngaytrong kinh thành, có vẻ có người muốn đoạt mạng nàng hoặc phá hủy danhtiết của nàng!
Hồng Lăng nghe mấy tên kia nói xong liền run rẩy,nàng có thể bị bắt, bị lưu lạc thành kẻ làm ấm giường nhưng Vương phisao có thể được?
“Đừng nói là ta, ngay cả vật nhỏ nhất trên xengựa các ngươi cũng không động được! Chỉ là vài đứa tiểu tặc không biếttrời cao đất rộng lại dám công khai xuất hiện trong kinh thành cướp bóc, không biết gan các ngươi lớn hay là không biết sống chết là gì!” Conngươi Mộ Dung Thư tỏa ra một loại hàn khí lạnh thấu xương, ánh mắt mangtheo tia máu nhìn tên cầm đầu rồi xẹt qua năm tên còn lại.
Ánh mắt nàng lạnh băng lại đầy uy nghi khiến tên cầm đầu sửng sốt.
Mộ Dung Thư dời ánh mắt đến tên đang bắt giữ Hồng Lăng, đột nhiên nổi sát khí, nổi giận gầm lên một tiếng: “Buông nàng ra!”
Thân hình tên bắt cóc run lên bần bật, sợ tới mức đánh rơi cả thanh đao.
Đây là một loại áp lực vô hình, nó khiến cho người ta sợ hãi!
Đao rơi xuống đất, kêu 'keng' một tiếng, sắc mặt Hồng Lăng tái nhợt, saukhi bừng tỉnh liền nhảy lên xe ngựa, chắn trước Mộ Dung Thư.
Saukhi Hồng Lăng trốn thoát, tên cướp kia mới nhận ra mình sợ một nữ tử đến mức đánh rơi cả đao, hắn nhặt lại đao một lần nữa, nhắm vào Mộ Dung Thư và Hồng Lăng nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo đến bức người của MộDung Thư thì bất giác lùi ra sau mấy bước.
Tên cầm đầu nhìn MộDung Thư, phụ nhân này tuyệt đối không đơn giản! Nếu chỉ là phụ nhângiúp chồng dạy con, sao trên người lại có luồng khí khiến người khác sợhãi?
“Đến giờ ta vẫn rất tò mò muốn biết sơn trại tròn méo thếnào! Nếu nhóm các ngươi muốn mời ta đến xem thử thì để ta đến đó mộtphen vậy! Nhưng người nhà của ta từ trước giờ lại có một thói quen nhỏlà nuôi cổ độc trên người, bất kể ta ở nơi nào đều có thể tìm được. Tathật muốn thử xem sơn trại trên núi cao thì bọn họ có tìm ra không nữa!Không chừng ta lại thắng bọn họ thì sao!”
Mộ Dung Thư nhìn bọnchúng, nhếch miệng cười khẽ, trên trán ngoại trừ mấy phần lệ khí còn cóthêm mấy phần tà khí, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của bọn người kia,nàng nhảy xuống xe ngựa, đi về phía tên cướp vừa nãy định cầm đao đâmnàng.
Tên kia thấy nàng tới gần, liền vô thức lùi ra sau.
Thấy hắn như thế, Mộ Dung Thư vươn tay phải tóm lấy đao của hắn, sau đó cứavào ngón trỏ tay trái của mình, ngay lập tức máu tươi nhỏ từng giọt,từng giọt.
Không ai biết lúc này trong lòng Mộ Dung Thư đang rấtsợ hãi, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, chỉ mình nàng biết, đây chẳng quachỉ là đang diễn trò!
Hồng Lăng cắn chặt răng, không dám gọi vìsợ lộ ra thân phận của Mộ Dung Thư. Nàng cũng biết Mộ Dung Thư đang đặtcược cả vào lần này! Tim nàng đập như sấm, nhìn vết thương không ngừngđổ máu của Mộ Dung Thư, hốc mắt Hồng Lăng ửng đỏ, gần như phát khóc.
“Bao nhiêu đây máu chắc hẳn đã đủ rồi, các ngươi tính thời gian dùm ta thửxem, chắc người cũng sắp đến rồi.” Mộ Dung Thư vừa nói vừa nhìn đámngười kia, hoàn toàn mặc kệ ngón tay vẫn còn nhỏ máu.
Tên cầm đầu giận dữ, quay sang bốn tên kia, “Không phải chỉ là một nữ nhân sao? Thế nào lại có thể có tà khí như thế này!”
“Đại ca, ta từng nghe nói qua về cổ độc, máu này có độc, hơn nữa người nuôicổ cũng có thể lần theo mùi máu tươi mà đến đây. Phụ nhân này tuyệt đốikhông phải là người chúng ta định bắt cóc!” Con mắt dâm đãng bây giờkhông dám nhìn thẳng Mộ Dung Thư, hắn chỉ cảm thấy toàn thân nàng nhưđược bao bọc bằng một luồng tà khí.
Tên cầm đầu nhìn chằm chằm Mộ Dung Thư.
Mộ Dung Thư vẫn giữ được sự bình tĩnh, nhưng tà khí trên trán ngày càng nồng đậm. Lúc này, một chiếc xe ngựa chạy nhanh đến.
Đường nhỏ đã bị bọn họ ngăn hết nên xe ngựa bắt buộc phải dừng lại.
“Quả nhiên có người đến! Đại ca, làm thế nào đây?” Tên áo đen kinh hoảng.
Mộ Dung Thư giật mình, tuy trên mặt không lộ ra biểu tình nào nhưng tronglòng rất hoảng sợ. Nàng vừa mới dùng hết sức diễn một tuồng kịch nếu chỉ vì chuyện này mà bị hủy hoại trong chốc lát, MK! Nàng không cam lòngchết trong tay mấy tên giặc cỏ này!
“Ngũ công tử, đường phíatrước bị chặn rồi. Có mấy tên che mặt đe dọa hai nữ tử.” Người đánh xecung kính bẩm báo với người ngồi trong.
Đợi một lúc, phía trong vẫn im phăng phắc. Bỗng nhiên tiếng đàn du dương từ xe ngựa truyền ra.
Tiếng đàn xuyên qua xe ngựa, vang bên tai mọi người, dường như nghe ra tiếngsuối chảy róc rách, nhìn thấy non xanh mây phủ lững lờ, gợi cho người ta cảm giác xuất trần và bình thản, bỗng nhiên, tiếng đàn nghịch chuyển,nghe như ngàn vạn kiếm sắc đâm vào tai, sát khí bức người hít thở khôngthông.
Mộ Dung Thư cau chặt mày nhìn xe ngựa kia, trong lòng không khỏi kinh hoảng. Người trong xe là ai?
Năm tên cướp cũng nghi hoặc về thân phận của người ngồi trong xe ngựa!
“Ngừng đàn ngay! Coi chừng cái mạng chó của ngươi!” Tâm trạng của tên cầm đầu vì tiếng đàn mà trở nên phiền chán, hắn quát to.
Bỗng nhiên, tiếng đàn im bặt. Nghe giọng ngang ngược của tên cầm đầu, ngườiđánh xe vẫn không hề sợ hãi, chỉ cười khẽ: “Hôm nay các ngươi ra đườngkhông coi lịch đi, nếu không muốn xảy ra chuyện thì mau đi.”
“Thật mắc cười!” Tên cầm đầu ngửa đầu cười to mấy tiếng rồi lạnh lùng nói.
“Chuyện này không ổn rồi, đại ca, chúng ta mau chạy thôi. Phụ nhân này một thân tà khí, chắc chắn không phải là người chúng ta muốn tìm, mà người trênxe càng quỷ dị hơn. Đừng tìm thêm chuyện nữa.” Tên bên cạnh lên tiếngkhuyên.
Lúc này, cũng có tám con ngựa vừa chạy đến, tất cả đềuđứng chỉnh tề phía sau xe ngựa. Trên ngựa cũng là tám hắc y nam tử nhưng không đeo khăn che mặt, bên hông mỗi người đều giắt trường kiếm.
“Ngũ công tử.” Một trong tám người nhìn năm tên cướp che mặt rồi nhất thờinhíu đôi mày kiếm đen sậm, “Tiểu tặc nơi nào, dám to gan chắn đườngTriệu gia - Ngũ công tử nhà ta!”
“Triệu gia? Triệu gia nào?” Vài tên cướp ngu ngơ nhìn nhau hỏi.
“Trong thiên hạ, còn có Triệu gia nào nữa! Khánh châu Triệu gia.” Người nọ trả lời, thái độ càng kiêu căng.
Năm tên tiểu tặc nghe vậy liền kinh hoảng.
“Đi, đi mau!” Tên cầm đầu hô to.
“Vậy phụ nhân này?” Một tiểu tặc hỏi.
“Bảo toàn mệnh quan trọng hơn! Ngàn lượng bạc kia xem như bỏ.” Tên cầm đầu hô to, dẫn đầu năm con ngựa tháo chạy.
Triệu gia? Thanh danh vang dội – Khánh châu Triệu gia, là đệ nhất danh mônvọng tộc tại Đại Hoa triều? Trăm năm trước, tộc này đã có mấy vị làmquan, là nhà mẹ đẻ của ba vị hoàng hậu và bốn vị tể tướng. Mặc dù từ năm mươi năm trước, đã không còn người nào trong tộc tham gia vào quantrường nhưng uy tín hai, ba trăm nay vẫn chấn động tứ phương, gia tộcvẫn hùng mạnh như cũ. Mà vị Ngũ công tử chủ trì gia tộc này chính lànhân vật tiêu biểu nhất, không những diện mạo tựa thần tiên mà ngay cảtư thế, khí chất cũng như thần tiên hạ phàm, làm điên đảo không biết nữnhân mà kể. ( *nhai cơm_phụt* nam phụ xuất hiện nhanh thế...)
Nàng có thể xác định, năm người kia đến vì nàng! Nhưng rốt cuộc là do ai sai khiến? Nếu không phải là Thẩm trắc phi và ba vị phu nhân kia thì là ai? Thẩm Quý phi? Nàng âm thầm phủ nhận suy nghĩ của mình.
Đây không phải lúc suy nghĩ những chuyện này, nàng phải lập tức hồi phủ gặp VũVăn Mặc! Nàng cúi đầu nhìn vết thương trên ngón tay trỏ, cười mỉa mai.Nếu biết sớm có một đại nhân vật xuất hiện, nàng cần gì phải tự hủy hình tượng đi diễn trò chứ?
Hồng Lăng vừa thấy bọn cướp bỏ chạy liềnkhóc to chạy về phía Mộ Dung Thư, vội lấy khăn tay băng bó cho nàng,”Làm sao bây giờ? Vết thương lớn quá!”
“Không sao.” Mộ Dung Thư nhàn nhạt trả lời.
Mã phu lúc này đã sợ đến choáng ván, nhìn thấy bọn cươp đi rồi mới dámkinh hô: “Ban ngày ban mặt, ngay trong kinh thành, sao lại có cướp?”
Lúc này, có một người nhảy từ trên xe ngựa xuống.
Nghe tiếng động, mấy người Mộ Dung Thư nhìn sang.
Nam tử này tuấn mỹ như ngọc, hai mắt đen huyền, mi mày như họa, khí chấtcao nhã thần bí, phảng phất như hàn băng ngàn năm không tan trên núi,cũng giống như nước trong hàn đàm, sâu không thấy đáy, càng nhìn càngthần bí. ( nam phụ này có thể làm hài lòng các nàng không...)
Hắn mỉm cười nhìn Mộ Dung Thư, thấy nàng vẫn bình tĩnh như thường thì hắnkhẽ nhếch mày, nhìn thấy kiểu vấn tóc liền biết nàng đã có phu quân, một chút kinh ngạc liền xẹt qua trong đáy mắt, hắn gật đầu nói: “Sợ rằng có người vung tiền hãm hại phu nhân.”
“Tạ Ngũ công tử nhắc nhở.”Mặc dù kiếp trước Mộ Dung Thư đã gặp không ít đàn ông đẹp trai nhưng nam tử trước mắt này lại có nét mặt, thân thế bức người khiến Mộ Dung Thưhơi nhíu mày, thờ ơ nhìn hắn rồi gật đầu nói cám ơn.
Triệu Sơ vuốt cằm, ôn hòa cười khẽ. “Không cần nói cảm ơn. Chỉ là đúng dịp mà thôi.”
Thân hình Hồng Lăng chấn động, đây chính là Triệu Sơ -Triệu ngũ công tử?Người mà ba tuổi đã ngâm thơ, năm tuổi bình thơ, tám tuổi đã đọc thuộclòng binh pháp? Người mà Hoàng Thượng nhiều lần đã mời vào triều làmquan, thậm chí dành sẵn chức vị Tể tướng cho thế mà vẫn bị người cựtuyệt, đây Triệu sơ - Triệu Ngũ công tử? Nhân vật như thế này thì HồngLăng chưa bao giờ nghĩ có thể tận mắt thấy, lại nhớ đến tiếng đàn vừarồi, nàng lại có cảm giác mình đang chìm trong mộng vậy.
Mộ DungThư nhướng mày, nàng cảm thấy nụ cười của nam tử này có gì đó mà nàngkhông nắm bắt được, tựa như mây phiêu đãng trên bầu trời, không cách nào chạm tới. Chỉ là một người xa lạ, không cần phải bận tâm quá nhiều,nghĩ vậy nàng liền ra lệnh cho Hồng Lăng: “Lên ngựa hồi phủ.”
“Vâng.” Hồng Lăng thu hồi ánh mắt.
Hai người lên xe ngựa. Mộ Dung Thư không quay đầu lại nhưng Hồng Lăng lạikhông nhịn được liền vén rèm liếc nhìn về phía Triệu Sơ. Lúc này nụ cười ôn hòa trên môi của hắn đã biến mất, ngược lại hai mắt hắn trầm tĩnhnhư nước nhìn theo xe ngựa của bọn họ.
Mã phu đã không hoàn thành chức trách một lần, không bảo vệ được chủ tử. Bây gi chủ tử bình an, dĩ nhiên hắn liền thở phào nhẹ nhõm, phục hồi tinh thần, lập tức ra roithúc ngựa đi mau.
Bụi đất tung bay, xe ngựa biến mất trong ánh mắt trầm tĩnh của Triệu Sơ.
“Kinh thành này giờ loạn hết rồi, dưới chân thiên tử mà cũng có cướp! Khôngthể tưởng tượng, không thể tưởng tượng.” Xa phu ngồi trên xe rung đùiđắc ý nói với Triệu Sơ.
Triệu sơ nhếch môi cười tuyệt mỹ: “Nàngnày đối mặt với tình huống nguy hiểm như vậy mà vẫn bình tĩnh, phản ứnglại nhạy bén, nữ nhân như vậy thực khó gặp. Bất quá… Chỉ là không biếtnàng có thể lúc nào cũng tỉnh táo như thế để sóng sót hay không đây.”
Người có thể thuê vài tên cướp hành động ngay trong kinh thành tuyệt đối không phải là người đơn giản!
…
Trên xe ngựa, Hiên nhi nằm trong lòng Mộ Dung Thư, khuôn mặt nhỏ nhắn trắngbệch, hai bàn tay nhỏ xíu giữ chặt Mộ Dung Thư, “Mẫu thân, Hiên nhikhông thể mất người được! Mấy người kia đều là người xấu, người xấu! Đồxấu xa, đợi Hiên nhi lớn lên sẽ cho bọn họ biết tay!”
Mộ Dung Thư mỉm cười, cảnh tượng vừa rồi chắc đã làm bé sợ, may mà bé nghe lời chỉngồi trong xe ngựa không ra ngoài. “Hiên nhi đừng sợ nữa, mẫu thân không sao đâu.”
“Vương phi, bọn người này xuất hiện rất bất thường,dường như đã tính sẵn lộ tuyến, cố ý chờ chúng ta tại đây.” Hồng Lăngtrầm giọng nói.
“Không cần lo lắng.” Mộ Dung Thư khép hờ mắt, ánh mắt lạnh lùng, một màn vừa rồi vẫn khiến nàng sợ đến giờ. Rốt cuộc làai muốn hại nàng?
Đến trước cửa vương phủ, Mộ Dung Thư ra lệnhcho mã phu không được tiết lộ việc này cho bất kỳ ai. Dù sao thân trongtrạch viện, dù cho thanh danh nàng xấu hay tốt thì cũng phải bảo vệ nó.Việc đối mặt với bọn cướp cũng đã đủ cho người khác lời ra tiếng vào.
Quay lại Mai viên, Mộ Dung Thư sai Vân Mai đưa Hiên nhi đi nghỉ ngơi, đồngthời cũng cho Hồng Lăng đi nghỉ, còn bản thân cùng Thu Cúc đến thư phòng cuả Vũ Văn Mặc.
“Thỉnh Vương phi chờ. Để nô tì thông truyền mộttiếng.” Nha hoàn Thúy Hồng bị giảm cấp bậc, nha hoàn Tri Thu liền đượcnâng lên Đại nha hoàn, nhìn qua nàng là một người hành động ổn thỏa,biết thân biết phận, đối xử rất cung kính với Mộ Dung Thư.
Tri Thu vào thư phòng một lát rồi quay lại, cúi người trước Mộ Dung Thư: “Vương phi, mời.”
Đây là lần thứ hai nàng đến thư phòng của Vũ Văn Mặc, do lần đó có mặt VũVăn Hạo nên nàng chưa quan sát kỹ nơi này, lần này Mộ Dung Thư liếc nhìn một vòng quanh phòng, hai bên phòng bài trí rất đơn giản, một dãy kệđầy ắp sách được đóng trên bức tường sau lưng Vũ Văn Mặc!
Mà lúc này, trong thư phòng không chỉ có một mình Vũ Văn Mặc, còn có thêm Thẩm trắc phi.
“Gia, áo choàng này là do Nhu nhi tự tay may, mấy ngày nữa có thể che gió che mưa cho người rồi.” Giọng nói nhu hòa của Thẩm trắc phi vang lên, ánhmắt nàng ấm áp nhìn Vũ Văn Mặc, hình như không có phát hiện sự có mặtcủa Mộ Dung Thư.
Vũ Văn Mặc gật đầu, “Ừ, tay nghề của Nhu nhi ngày càng tốt.”
Thẩm trắc phi nghe hắn khen, nụ cười trên môi lại càng thêm tươi, nàng cũngâm thầm yên tâm, qua hành động lần này nhất định có thể quét sạch tất cả bất mãn của hắn đối với nàng. Dù sao thì từ trước cho đến giờ, nàng vẫn không hy vọng hắn mang nàng đặt ở vị trí quan trọng nhất trong lòng.
“Thần thiếp gặp qua Vương gia.” Mộ Dung Thư phúc thân hành lễ với Vũ Văn Mặc.
Vũ Văn Mặc nhìn qua, khi thấy Mộ Dung Thư thì trong đáy mắt liền hiện lên một tia sáng phức tạp, “Không cần đa lễ.”
“Muội gặp qua tỷ tỷ.” Thẩm trắc phi hành lễ với Mộ Dung Thư.
Mộ Dung Thư mỉm cười, gật đầu. Nhìn lướt qua tấm áo choàng do Thẩm trắcphi tự tay may cho Vũ Văn Mặc, nàng không thể không công nhận tay nghềcủa nàng ta quả thật rất cao đi, so ra thì mấy cái hà bao mà nàng thêuthật giống đồ cho con nít.
Thẩm trắc phi tự hỏi: tại sao Mộ Dung Thư lại chủ động đến thư phòng? Đến gặp Vũ Văn Mặc có chuyện gì?
Vũ Văn Mặc có chút kinh ngạc khi thấy Mộ Dung Thư đến tìm mình, dạo gần đây, Mộ Dung Thư rất ít khi chủ động đến tìm hắn.
“Thần thiếp gặp gia có việc cần thương lượng, mong gia mời hết mọi người rakhỏi phòng.” Mộ Dung Thư nhìn Vũ Văn Mặc, trầm giọng nói.
Nghevậy, Thẩm trắc phi cau chặt mày, Mộ Dung Thư này đang định giở trò gì?Nàng vất vả lắm mới tìm được lý do là mang áo choàng vừa thêu xong tớigặp Vũ Văn Mặc để lấy lòng hắn, khiến hắn quên đi bất mãn đối với việcnàng làm ở hoàng cung, nhưng bây giờ Mộ Dung Thư lại đến, rõ ràng khôngcó lòng tốt.
Nhưng nàng lại không thể tỏ thái độ căm ghét Mộ Dung Thư được nên chỉ có thể mỉm cười nhìn Mộ Dung Thư nói: “Tỷ tỷ, muộichẳng phải là người ngoài, có lời gì mà không thể nói trước mặt muộiđược chứ?”
Mộ Dung Thư nhàn nhạt trả lời: “Không dám làm trễ nãithời gian quý giá của Thẩm trắc phi, dù sao trong phủ vẫn còn nhiềuchuyện quan trọng cần xử lý.”
Thẩm trắc phi kinh ngạc nhìn MộDung Thư, trong quá khứ, tuy là hai người có tranh phong tương đối,nhưng chưa bao giờ thể hiện rõ trong lời nói như thế!
Vũ Văn Mặc hơi nhíu mày, con ngươi tối sầm lại, nhìn Thẩm trắc phi nói: “Nhu nhi lui ra đi.”
“Vâng.” Thẩm trắc phi ôn nhu đáp.
Đối với lời nói của Vũ Văn Mặc, từ trước đến giờ nàng vẫn luôn nghe theo.Tuy nàng cực kỳ, cực kỳ muốn ở lại thư phòng để xem là Mộ Dung Thư muốngiở trò gì nhưng nàng không thể để Vũ Văn Mặc phiền chán.
Lúcrời đi, khi lướt qua Mộ Dung Thư, Thẩm trắc phi dừng lại, mặc dù tronglòng có hận, nhưng vẫn phúc thân hành lễ theo đúng phép tắc. “Muội cáolui.”
Mộ Dung Thư mỉm cười gật đầu.
Thẩm trắc phi cắn răng rời đi.
“Nói đi, gặp bản Vương có chuyện gì?” Vũ Văn Mặc trầm giọng hỏi. Mộ Dung Thư chủ động tới gặp hắn nhất định là chuyện quan trọng. Nếu không… Conngươi khẽ lóe, nếu không nàng tuyệt đối sẽ không chủ động gặp hắn.
Mộ Dung Thư gật đầu, nói ngay: “Hôm nay thần thiếp đi đến Liễu phủ, trênđường về vương phủ thì gặp phải năm tên cướp. May mà có Khánh châu Triệu Ngũ công tử ngẫu nhiên đi qua cứu lại một mạng cho thần thiếp! Sau khixem xét thì thần thiếp chắc chắn là năm tên này đến là vì thần thiếp.Nhưng, nơi này là kinh thành ở dưới chân thiên tử, tại sao lại có thểxuất hiện cướp? Đây thật là chuyện chưa từng xảy ra.” Chỉ có vài câu đơn giản mà nàng đã tường thuật xong một màn kinh hồn lúc nãy.
Nghevậy, sắc mặt Vũ Văn Mặc trầm xuống, khuôn mặt hắn càng thêm lạnh, giốngnhư hàn băng vạn năm, hàn khí của hắn gần như đóng băng cả thư phòng,ngay cả cây bút trên tay cũng bị hắn bẻ gãy. Mộ Dung Thư nhìn thấy rõ là mu bàn tay hắn nổi gân xanh chằng chịt, ánh mắt hắn nhìn từ gương mặtđến chân Mộ Dung Thư, cuối cùng tia lạnh thấu xương trong mắt hắn cũngdần biến mất.
“Việc này bản Vương đã biết. Nàng lui ra đi.” Giọng nói của Vũ Văn Mặc nghe qua phảng phất như đang cực lực kềm chế, phá lệ trầm thấp, lạnh như băng.
Mộ Dung Thư vốn muốn hỏi hắn là cóbiết người nào gây ra không, nhưng khi nhìn đến bộ dáng của hắn thì nàng biết nhất định hắn đã đoán được ai hãm hại nàng! Nhưng dĩ nhiên là hắnkhông muốn nói cho nàng biết. Nàng cũng không hỏi nhiều, xoay người liền rời đi.
Trên đường về Mai viên, Mộ Dung Thư trầm tư.
Ai có bản lĩnh chọc giận Vũ Văn Mặc như vậy, hơn nữa lại có khả năng hại nàng?
Đến khi đến trước cửa phòng nàng, trước mắt bỗng nhiên một ánh sáng lóe qua.
Thân ảnh vàng chói, ánh mắt nhìn như nhu hòa nhưng lại khiến người ta sợ hãi… Hoàng Thượng?
Mộ Dung Thư cau mày càng chặt, có khả năng? Xem ra việc này tuyệt đốikhông phải đơn giản như trong tưởng tượng của nàng! Sau này, nàng nhấtđịnh phải cẩn thận hơn mới được.
“Bẩm Vương phi, Thẩm trắc phi,Đại phu nhân, Nhị phu nhân cùng Tứ phu nhân đang chờ Vương phi ở nhàkề.” Thanh Bình từ hướng khác đi đến, sau khi hành lễ thì bẩm báo với Mộ Dung Thư.
“Sao lại đi chung thế kia?” Mộ Dung Thư khẽ cau mày,trầm tư hỏi. Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, nàng vốn định nghỉ ngơi một chút, ai ngờ đám nữ nhân này lại tới cửa.
Thanh Bình trảlời: “Nghe nói Đỗ phủ - nhà mẹ đẻ của Đại phu nhân có một đạo trưởng đạo hạnh cao thâm đến, đã làm phép xua quỷ, bảo vệ bình an trong Trúc viênvà Bắc uyển xong xuôi. Hôm nay Vương phi xuất phủ, hồi phủ xong lại đigặp Vương gia, cho nên mới đến Mai viên cuối cùng, bọn họ đã chờ hơn nửa canh giờ rồi.”
“Hả?” Mày của Mộ Dung Thư liền giãn ra, khóemiệng cong lên, mấy người các nàng lại có trò quỷ quái gì nữa đây? Xuaquỷ, bảo vệ bình an? Hôm qua Thẩm trắc phi còn cố ý nhắc trước mặt VũVăn Mặc, có sự phê chuẩn của Vũ Văn Mặc cho dù nàng không muốn, Thẩmtrắc phi nhất định sẽ lấy Vũ Văn Mặc ra để áp chế nàng.
Tạm thời cứ đi xem thử! Thật muốn biết mấy người các nàng muốn chơi trò gì.
Trong nhà kề, bốn nữ nhân trò chuyện với nhau thật vui vẻ. Đại phu nhân không tiếc lời khen ngợi Thẩm trắc phi khiến Thẩm trắc phi che miệng cườikhông ngừng.
Nhị phu nhân cũng để thua kém Đại phu nhân, hễ có cơ hội liền chen miệng vào.
Tứ phu nhân không biết thế nào, phản ứng nhàn nhạt, có vẻ như cố gắng giữ khoảng cách.
Khi Mộ Dung Thư đi đến nhà kề, cả bốn người đồng loạt đứng dậy, “Muội muội (nô tì) gặp qua Vương phi.”
Thẩm trắc phi hành lễ chu đáo đến cực điểm, có thể nói là tìm không ra bấtkỳ sai sót nào, cứ như việc Mộ Dung Thư ở trong thư phòng làm nàng cămhận như hề tồn tại vậy. “Tỷ vừa từ chỗ gia về liền đến đây sao?”
Nhắc tới Vũ Văn Mặc, ba vị phu nhân kia ánh mắt sáng rực nhìn Mộ Dung Thư.Ba người các nàng đã lâu lắm vẫn chưa nhìn thấy Vương gia. Huống hồ thưphòng đâu phải là nơi mà ba người các nàng có thể tự ý đến! Nên với việc Mộ Dung Thư ở trong thư phòng thì không khỏi hâm mộ, ghen ghét Mộ DungThư.
Mộ Dung Thư gật đầu cười nói: “Ừ.” Rồi đi ngang qua bốn người, đến thẳng ghế chủ vị ngồi.
“Hôm qua muội đã nhắc qua với Vương gia là sẽ có một đạo sĩ đạo hạnh caothâm đến phủ làm phép cầu bình an trong phủ, muội cứ ngỡ là phải haingày sau người mới đến được nhưng không ngờ hôm nay đã đến rồi. Viện của muội và ba vị phu nhân cũng đã làm phép xong nên mới nhanh đến Maiviên.” Thẩm trắc phi nhìn Mộ Dung Thư, nhu hòa nói.
“Đạo sĩ kiamời từ nhà Đại phu nhân, có đạo hạnh rất cao, nghe nói rất khó mời. Hômnay vất vả lắm đạo trưởng mới có chút thời gian liền vội đến vương phủ.” Tứ phu nhân tươi cười nói với Mộ Dung Thư, nhìn kỹ sẽ thấy có mấy phầnlấy lòng trong đó.
Đại phu nhân cùng Nhị phu nhân khó hiểu nhìnTứ phu nhân. Từ khi nào thì Tứ phu nhân lại làm trò như thế? Lại dè dặtlấy lòng Vương phi?
“Đúng như thế, vậy mới đáng quý! Lúc này tỷđã quay lại, cũng nên mời đạo sĩ đang chờ ở ngoài vào viện làm phép đithôi, kẻo lại lỡ giờ lành.” Thẩm trắc phi vội nói, mắt nhìn chằm chằmphản ứng của Mộ Dung Thư.
Mộ Dung Thư âm thầm quan sát thần sắccủa các nàng, mỉm cười nhìn bốn người, nói: “Viện của bản Vương phichẳng lẽ lại có thể dễ dàng cho nam tử bên ngoài vào? Nếu phải vào việnmới thi phép được thì không hợp lí cho lắm.”
Thẩm trắc phi cùng Đại phu nhân đều cau mày. Sao Mộ Dung Thư lại có thể suy nghĩ ra nhiều điều để phản bác như vậy?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]