Thẩm Nhu cũng vui vẻ cười, tựa hồ như màn quan sát vừa rồi không tồn tại vậy. Tiếp tụcnói: “Quấy rầy tỷ tỷ thời gian dài như vậy, hiện tại không còn chuyện gì nữa, muội cũng nên đi rồi.” Sau đó nàng quay đầu nhìn về phía của VũVăn Mặc. 
Mộ Dung Thư cười trả lời: “Tỷ có thương tích trong người, sẽ không tiễn muội.” 
Vũ Văn Mặc gật đầu đứng dậy, lúc này Thẩm Nhu đứng lên định đi ra ngoài cùng Vũ Văn Mặc. 
Tống Tuyết quỳ trên mặt đất hai chân đã sớm tê mỏi, nhìn thấy hai người bọnhọ đứng dậy muốn rời đi, nàng cũng lập tức đứng dậy, trước khi đi, liếcnhìn Mộ Dung Thư, trong mắt còn có chút oán niệm. 
Vũ Văn Mặc đitới trước cửa thì bước chân dừng lại một chút, quay đầu lại nhìn lướtqua Mộ Dung Thư nằm trên giường đã chợp mắt nghỉ ngơi. Con ngươi đen lóe lóe. 
“Vương gia?” Thẩm Nhu kinh ngạc nhìn Vũ Văn Mặc. 
Nghe tiếng, Vũ Văn Mặc nhấc chân liền rời đi. 
Vốn tưởng rằng sẽ có kịch vui thật kinh thiên động địa vậy mà lại yên tĩnhgiải quyết như vậy. Làm cho nha hoàn của Mai viên đều kinh ngạc, nhưngchuyện của chủ tử, những hạ nhân như bọn họ chỉ có thể ở sau lưng bàntán, bất quá, chủ tử có thể bình tĩnh một chút, về sau các nàng đều cóngày yên lành. Trong Mai viên, lần đầu tiên trong vòng hai năm có thểtrở nên yên ả như vậy. 
Bắc viên - Bốn vị thiếp của Nam Dương Vương - Vũ Văn Mặc đều ở trong vườn. 
Rường cột chạm trổ*, sân ở 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-phi-khong-bang-tieu-thiep/2430763/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.