Editor: thuyvu115257
Ngay tức khắc Cẩm Nương rất biết điều chạy tới hộp nữ trang cầm lấy mộtcây trâm ngọc, hai tay dâng đến trước mặt Tiêu Khuynh Thành. Nàng đảomắt liếc cây trâm ngọc nọ, nhìn ra được đó là đồ tốt, nhưng mà nàng vẫntin tưởng nữ nhân này sẽ không tốt như vậy, trong đây nhất định có biến.
Lúc nàng duỗi tay chuẩn bị cầm nó, cố ý nghiêng người, ra hiệu cho BạchHi bên cạnh, nàng ấy cũng đồng thời đưa tay ra lấy, trong lúc tay haingười chạm nhau, trâm ngọc “bốp” một tiếng rơi xuống đất!
"A... Bạch Hi, ngươi làm sao thế! Nhìn xem, một cây trâm ngọc tốt nhưvậy mà bị rơi hỏng mất rồi!" Tiêu Khuynh Thành nhìn trâm ngọc rơi xuốngđất, đau lòng không thôi.
Bạch Hi sợ hãi phủ phục trên mặt đất, "Công chúa, Quận chúa tha mạng... Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết..."
Bỗng dưng Tiêu Khuynh Thành đứng dậy, một tay tóm lấy trường bào BạchHi, tay còn lại giương cao chuẩn bị giáng cho nàng ấy một cái tát, độtnhiên giọng nói của Hạ Hầu Vân vang lên: "Khuynh Thành, chỉ là một câytrâm ngọc nho nhỏ hà tất phải tức giận như vậy, tha cho tiểu tỳ nữ đóđi." diễn$đànlê^quý#đôn
"Không được! Chủ mẫu, lỗi do nàng ta không cẩn thận, nếu không dạy dỗ,sẽ còn có lần sau! Chỉ có giáo huấn tốt, mới có thể nhớ rõ đau đớn lầnnày, để tránh vết sẹo tốt lên rồi đã quên đau!" Giọng nói của nàng lộ ra sự bén nhọn, nghe vào trong tai Hạ Hầu Vân lại vô cùng chói tai.
Hạ Hầu Vân chỉ cười nhạt, "Coi như nể mặt chủ mẫu đi."
Tiêu Khuynh Thành thấy bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-phi-cua-doc-vuong/1622703/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.