Tiêu Khuynh Thành vừa ra khỏi phòng, liền lắc lắc cánh tay tê dại, lần nàythực thật sự hơi dùng sức, mặt Cẩm Nương ma ma đoán chừng phải sưng vàingày rồi. Cái này chính là thù trước và hận cũ cùng nhau lấy một lần. 
Hạ Hầu Vân vội vàng nâng Cẩm Nương đứng dậy, thấp giọng trách mắng: "Đâylà một bài học kinh nghiệm, sau này ngươi phải nhớ rõ, không được nghịluận khi có người ở sau lưng, biết không? Đây là thuốc mà Hoàng Thượngđã thưởng cho Bổn Công chúa trước kia, cầm lấy mà dùng." 
"Đa tạCông chúa ban ơn, lão nô chịu trăm cái tát cũng không thành vấn đề, chỉcần Công chúa không bị gì là được!" Cẩm Nương âm thầm cắn môi, đủ loạihận ý nổi lên, thứ đồ đáng chết đó, lại có thể dám ra tay với bà. 
Hạ Hầu Vân nghe xong, hoàn toàn mất bình tĩnh, tức giận chỉ ra ngoài cửarống to: "Đánh ta! Nàng ta có tư cách gì đánh ta, dám đụng ta một phần,ta liền bẻ gãy cánh tay của nàng ta!" 
"Công chúa bớt giận, ngườinhư vậy không đáng để người tức giận, tương lai còn rất dài, chúng takhông sợ không có thời gian trừng trị nàng ta! Cho dù lần này thất bại,thì chúng ta vẫn còn rất nhiều cơ hội." Cẩm Nương không ngừng giựt giâykhơi lên cừu hận giữa Hạ Hầu Vân và Tiêu Khuynh Thành. 
Hạ Hầu Vân là một người tự phụ cỡ nào, cho rằng hiện tại có Hoàng thượng làm chỗdựa, còn có vị Hoàng hậu nọ, lại không biết tình cảnh của mình ở Tiêuphủ này, toàn bộ đồ vật đều đã từ từ biến mất, theo đó tự tin ngày xưacũng bị chôn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-phi-cua-doc-vuong/1622681/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.