Chương trước
Chương sau
Edit: Koliz

Quý Trần Ai đã quên mất rốt cuộc anh và Chu Nghiêu Uẩn ở cùng một chỗ là như thế nào.

Vào ngày nào đó lúc Quý Trần Ai đã thành thói quen được Chu Nghiêu Uẩn hôn, anh mới phát giác quan hệ giữa bọn họ đã biến chất.

Không có một người đàn ông bình thường nào vô duyên vô cố có thói quen được một người đàn ông khác hôn, trừ phi bọn họ là người yêu.

Việc Quý Trần Ai và Chu Nghiêu Uẩn cũng không có gạt Vương Chi Tú, cho nên hôm nào đó khi Vương Chi Tú thận trọng hỏi ra, Quý Trần Ai mới kinh ngạc phát hiện quan hệ giữa anh và Chu Nghiêu hóa ra đã đi đến trình độ này.

Thói quen được Chu Nghiêu Uẩn ôm ấp, thói quen được Chu Nghiêu Uẩn hôn, thói quen tồn tại mọi thứ về Chu Nghiêu Uẩn.

Quý Trần Ai rốt cuộc biến thành con ếch bị nước ấm luộc chết kia.

Mà Vương Chi Tú người làm mẹ đối với việc này tỏ ra vô cùng bình tĩnh, thậm chí so với chính Quý Trần Ai còn bình tĩnh hơn, dựa theo lời bà nói, chính là con cháu tự có phúc của con cháu phúc, bản thân Quý Trần Ai vui vẻ là được rồi.

Quý Trần Ai kỳ thật cũng không nghĩ tới Vương Chi Tú sẽ có phản ứng này, mà nói tóm lại, mẹ có thể dễ dàng tiếp nhận loại quan hệ này của bọn họ, vậy khẳng định là việc tốt.

Sau sự kiện Bối Giang Thành, Quý Trần Ai lại hàn huyên với Tiểu Thất một lần.

Lần này không phải ở trong đầu Quý Trần Ai, mà là trong máy vi tính.

Giọng Tiểu Thất vẫn quen thuộc như vậy, Quý Trần Ai nghe nó lảm nhảm nói một tràng dài, lại chỉ thấy đôi mắt hơi cay cay.

Tiểu Thất nói: “Ngươi đừng buồn, mặc dù hiện tại Chu Nghiêu Uẩn là kí chủ của ta, nhưng chúng ta vẫn có thể thường xuyên gặp mặt!”

Quý Trần Ai cười cười: “Ta biết.”

Tiểu Thất nói: “Kỳ thực ngươi làm kí chủ so với Chu Nghiêu Uẩn hợp lệ nhiều hơn, cậu ta căn bản là cái hố vô cùng vĩ đại…”

Quý Trần Ai liếc mắt nhìn Chu Nghiêu Uẩn đứng ở phía sau mình, hỏi: “Hố thế nào?”

Tiểu Thất nói: “Ngươi không biết, đời trước cậu ta có bao nhiêu điên cuồng đâu…” Tiểu Thất còn chưa nói xong, đã bị Chu Nghiêu Uẩn chặn ngang câu chuyện, Chu Nghiêu Uẩn cũng không nói gì cả, chỉ nhàn nhạt kêu một tiếng Tiểu Thất.

Tiểu Thất nghe thấy âm thanh này, giống như chim nhỏ bị nắm gáy, trong nháy mắt ngừng tiếng.

Quý Trần Ai biết Chu Nghiêu Uẩn đang lo lắng cái gì, anh than thở: “Hiện tại có hai Tiểu Thất, không thành vấn đề chứ?”

Tiểu Thất nói: “Đương nhiên không thành vấn đề, có em ở đây, nó vĩnh viễn cũng không đến được mãn cấp.”

itsukahikari.wordpress.com

Dựa theo thiết trí hệ thống Tiểu Thất, vốn là trên tinh cầu này trừ phi có tai nạn diệt tộc, bằng không hệ thống mãi mãi cũng không đến được mãn cấp.

Thế nhưng Chu Nghiêu Uẩn đã điên cuồng lại vặn vẹo cứng rắn đem hệ thống lên tới cấp mười.

Hồi ức về sự việc lúc đó, Tiểu Thất đã không muốn nhớ lại, nhưng sau khi gặp được Quý Trần Ai tính cách ôn hòa, sự sợ hãi của nó sinh ra đối với Chu Nghiêu Uẩn lại giảm bớt rất nhiều, thật giống như nhìn thấy một con mãnh thú điên cuồng rốt cuộc đã bị đeo vòng cổ.

Dưới sự ngăn cản của Chu Nghiêu Uẩn, Quý Trần Ai cuối cùng vẫn không sao biết được đời trước đến cùng cậu cụ thể đã làm những gì.

Tiểu Thất vẫn hoàn lảm nhảm Tiểu Thất, phun tào Chu Nghiêu Uẩn, phun tào Bối Giang Thành, phun tào đủ loại chuyện, nói xong lời cuối cùng, mới tạm biệt Quý Trần Ai, nó nói nó sẽ nhớ anh, anh là ký chủ tốt nhất mà nó gặp được.

Quý Trần Ai nghe vậy nở nụ cười, anh sờ sờ màn hình máy tính, lại như sờ đầu Tiểu Thất, anh nói: “Ngươi cũng là hệ thống tốt nhất mà ta gặp được.”

Hai người tạm biệt xong, Tiểu Thất liền biến mất trên màn hình.

Chu Nghiêu Uẩn đứng ở phía sau Quý Trần Ai, đặt cằm lên đỉnh đầu Quý Trần Ai, nhõng nhẽo nói nếu như ca ca thích, cậu có thể thường thường để Tiểu Thất tán gẫu với anh.

Quý Trần Ai nói để sau rồi nói đi.

Nói Tiểu Thất xong, lại nói tới mấy thân thích của Chu Nghiêu Uẩn kia một chút.

Chuyện duy nhất Bối Giang Thành đáp trả, đại khái chính là hại chết mấy thân thích kia của Chu Nghiêu Uẩn. Tuy rằng thủ đoạn hại chết có chút tàn nhẫn, nhưng nếu như bọn họ thật sự còn sống, vậy phỏng chừng có khi còn chết thảm hại hơn.

Chu Nghiêu Uẩn cũng không phải người dễ dàng mềm lòng, cũng chắc chắn sẽ không để Quý Trần Ai gánh chịu bất kỳ nguy hiểm nào.

Năm đó cậu mới vừa có được hệ thống không lâu, rồi lại quá mức ngây thơ, mới có thể rơi vào hoàn cảnh lúng túng như vậy.

Quý Trần Ai chết đi, Chu Nghiêu Uẩn đã trải qua một lần, sẽ không muốn thử nghiệm lần thứ hai.

Bởi vì cô cả và cô hai Chu Nghiêu Uẩn chết đi, Chu gia cũng bị ảnh hưởng, nhưng Chu Nghiêu Uẩn vẫn chưa dự định tiêu trừ sự ảnh hưởng này, bởi vì khôi phục ký ức, tình cảm của cậu đối với Chu gia, phai nhạt đi rất nhiều.

Đời trước sau khi Quý Trần Ai chết đi, Chu Nghiêu Uẩn cũng từ từ tóm được chân tướng, nhưng cậu có biết được hung thủ, vẫn không cách nào báo thù cho Quý Trần Ai.

Điều này cũng là lý do vì sao cậu lại biến hóa nhiều như vậy, biến hóa nhanh như vậy.

Trên thế giới này xưa nay không hề có chúa cứu thế, Chu Nghiêu Uẩn không cứu được người khác, càng không cứu được chính mình.

Chu Nghiêu Uẩn vẫn chưa nhúng tay vào vụ án cái chết hai người cô của cậu, cho nên sau khi cảnh sát tiến hành điều tra vụ án xong, đưa ra một kết luận miễn cưỡng có thể làm người tin phục —— người hai nhà này gia nhập một tà giáo. Cho nên mới ở trước mặt mọi người, dung thủ đoạn tàn nhẫn như vậy tự sát.

Lúc Quý Trần Ai nhìn thấy kết luận này, liền biết chắc có người giữa chừng làm khó dễ. Chu Nghiêu Uẩn phủ nhận cậu tham dự chuyện này, như vậy khiến cảnh sát đưa ra kết luận này hiển nhiên chỉ có thể có một người —— Bối Giang Thành.

Bối Giang Thành sau khi trải qua sự kiện kia, ở trên ti vi thoạt nhìn lại gầy thêm, bất quá nhìn cậu ta trên truyền thông, vĩnh viễn vẫn có vẻ tao nhã như vậy, bất kể là nụ cười hay là khí chất, đều là hình tượng thánh nhân điển hình.

Chu Nghiêu Uẩn cũng không lo Bối Giang Thành, cấp bậc của cậu so với Bối Giang Thành cao hơn rất nhiều, dù là Bối Giang Thành đã làm việc gì, gần như đều ở dưới mí mắt cậu, muốn gây lên sóng gió là tuyệt đối không thể nào.

Mà đời này, Chu Nghiêu Uẩn cũng sẽ không cho Bối Giang Thành cơ hội cứu vớt thế giới.

Kỳ thực dưới cái nhìn của Quý Trần Ai, Chu Nghiêu Uẩn có thêm ký ức một đời, đã thay đổi rất nhiều. Một biến hóa rõ ràng nhất chính là Chu Nghiêu Uẩn rất không có cảm giác an toàn.

Đúng, không có cảm giác an toàn.

Kỳ thực lấy năng lực hiện giờ của Chu Nghiêu Uẩn, bất luận Quý Trần Ai ở chỗ nào cậu cũng có thể bảo vệ được, nhưng cậu lại không cách nào chịu được việc Quý Trần Ai rời khỏi tầm mắt của cậu, trong thời gian ngắn thì còn tốt, sau một quãng thời gian liền bắt đầu trở nên hơi nôn nóng.

Vì nguyên nhân này, lúc Chu Nghiêu Uẩn đưa thư thông báo trúng tuyển đại học tới tay Quý Trần Ai, Quý Trần Ai có chút kinh ngạc.

Chu Nghiêu Uẩn nói: “Ca ca, anh là người yêu chứ không phải thú cưng của em, cho nên em tôn trọng sự lựa chọn của anh.” Mặc dù cậu sẽ khó chịu, cậu cũng không muốn cướp đi quyền lựa chọn của Quý Trần Ai.

Thành tích thi vào đại học của Quý Trần Ai rất tốt, trên điểm trường học bản thân định vào.

Vào thời gian cuối của kỳ nghỉ hè, Quý Trần Ai gặp Lỗ Du Du một lần cuối, người bạn duy nhất của anh ở trường học này chính là cô nhóc dễ thương này. Cô phát huy không tệ, thi đậu một trường đại học ở tây bắc.

Lỗ Du Du nói, Quý Trần Ai tớ thích cậu.

Quý Trần Ai nói xin lỗi tớ đã có người mình thích, Lỗ Du Du hỏi một câu là ai, Quý Trần Ai lại lắc đầu cười.

Lỗ Du Du cuối cùng không hỏi thêm gì, chỉ là lau nước mắt rời đi, Lỗ Tương Minh đứng hút thuốc ở cạnh xe bên đường, nhìn Lỗ Du Du đi tới, liền vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu cô em gái này, sau đó từ xa làm một cái khẩu hình cám ơn với Quý Trần Ai.

Quý Trần Ai khoát tay một cái, ra hiệu không có gì.

Thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn, người nên đi cuối cùng vẫn phải đi. Lỗ Tương Minh nhận công tác mới, ít ngày nữa cũng sẽ rời khỏi thành phố này.

Hắn mời Quý Trần Ai đi ăn bữa cuối, hàn huyên chút có không.

Quý Trần Ai nói anh muốn lên đại học ở thủ đô, đó là trường mà anh đã suy nghĩ thật lâu.

Lỗ Tương Minh cười cười, cũng nói địa phương mình muốn đi. Quý Trần Ai hỏi công việc của hắn bây giờ là gì. Lỗ Tương Minh giải thích, dù sao cha hắn cũng không ưa hắn, chẳng bằng thừa dịp còn trẻ đi ra ngoài thêm một chút.

Hắn thoải mái nói, trong ánh mắt cũng không có gì lưu niệm.

Quý Trần Ai kính hắn một chén rượu, sau đó chúc hắn thuận buồm xuôi gió. Lỗ Tương Minh nở nụ cười, cười rất đẹp mắt, hắn nói: “Em trai cậu thay đổi rất nhiều đấy.” Chu Nghiêu Uẩn đưa Quý Trần Ai tới cửa xong chờ ở bên ngoài, không cùng theo vào.

Quý Trần Ai nói mọi người đều đã lớn rồi, không muốn cũng phải thay đổi.

Lỗ Tương Minh nói câu quả là vậy, sau đó uống cạn chén rượu trước mặt.

itsukahikari.wordpress.com

Hai người hàn huyên một hồi, rồi Quý Trần Ai cùng hắn cáo biệt, Lỗ Tương Minh nhìn Quý Trần Ai đi xa, bỗng nhiên nghĩ tới bộ dáng Quý Trần Ai lúc cứu hắn, so với hiện tại, dường như không có gì thay đổi, nhưng nếu tinh tế nhìn, sẽ lại cảm thấy biến hóa rất nhiều.

Quý Trần Ai lên xe Chu Nghiêu Uẩn, từ sau khi Tiểu Thất trở về bên người Chu Nghiêu Uẩn, anh liền bắt đầu tự mình đi lại, không cần gậy cũng không cần xe lăn.

Chu Nghiêu Uẩn dập tắt khói thuốc lá rồi mới lên xe, từ khi cậu có ký ức trước sống lại, liền bắt đầu hút thuốc, thông thường không hút ở trước mặt Quý Trần Ai, ngày hôm nay là ngoại lệ.

Quý Trần Ai hỏi cậu làm sao vậy.

Chu Nghiêu Uẩn nói đời trước cậu đã gặp Lỗ Tương Minh và Lỗ Du Du.

Quý Trần Ai nói đời trước bọn họ trải qua được chứ.

Ánh mắt Chu Nghiêu Uẩn mờ mịt trong nháy mắt, nhưng rất nhanh khôi phục bình thường, cậu nói: “Không tốt lắm.”

Quý Trần Ai đưa tay ra dìu vai Chu Nghiêu Uẩn, anh nói: “Mọi thứ đều trôi qua.”

Chu Nghiêu Uẩn ừ một tiếng, sau đó nghiêng đầu cho Quý Trần Ai một cái hôn an ủi.

Quý Trần Ai nói: “Anh hiểu em, nếu như dưới tình huống là anh có hệ thống, có lẽ nhìn thấy em xảy ra chuyện, anh cũng sẽ điên mất.”

Chu Nghiêu Uẩn híp mắt một cái: “Thật tốt là em đã trở về.”

Quý Trần Ai ừ một tiếng, rồi hôn trở lại Chu Nghiêu Uẩn một cái.

Trong thế giới một đời trước kia, không có mấy người sống được tốt, người duy nhất Chu Nghiêu Uẩn duy nhất bảo hộ chính là Vương Chi Tú, ngay cả cha mẹ mình cũng không có bảo hộ. Nguyên nhân từ bỏ bọn họ, là bọn họ còn biết chân tướng chuyện Quý Trần Ai trước so với Chu Nghiêu Uẩn, nhưng lại lựa chọn giấu đi.

Chu Nghiêu Uẩn không thể tha thứ bất cứ người nào cướp đi Quý Trần Ai từ bên cạnh cậu, cho dù là cha mẹ cậu cũng không được.

Ánh nắng rất tuyệt, Quý Trần Ai phơi nắng có chút buồn ngủ. Chu Nghiêu Uẩn từ từ lái xe, dừng ở tại cột đèn đỏ phía trước, cậu nghiêng đầu qua bên cạnh, vừa vặn nhìn thấy Quý Trần Ai đang híp lại mắt chợp mắt.

Ánh nắng rải xuống trên mặt Quý Trần Ai, làm cho anh thoạt nhìn như một bức tranh sơn dầu tuyệt đẹp, nét mặt Chu Nghiêu Uẩn rất ôn nhu, cậu dùng ngón tay trỏ đụng vào trán Quý Trần Ai, sau đó từ từ đi xuống theo sống mũi Quý Trần Ai, dường như muốn đem bức họa này, nhuộm thêm càng nhiều màu sắc.

—— Chính văn hoàn ——
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.