Chương trước
Chương sau
Edit: Koliz

Mong ước từ nhỏ của Lỗ Tương Minh, chính là giống như cha của hắn Lỗ Dư Quang, trở thành một cảnh sát.

Cho nên thời điểm tốt nghiệp trung học, nguyện vọng một của Lỗ Tương Minh, chính là một trường cảnh sát nổi danh toàn quốc.

Nếu như dựa theo quỹ đạo thông thường, Lỗ Tương Minh sau khi học xong đại học, có lẽ sẽ tiến vào cục cảnh sát, làm một cảnh sát tiếp tục giấc mộng của mình.

Thế nhưng vận mệnh của Lỗ Tương Minh, lại bởi vì một vài trùng hợp, đã xảy chệch đi nghiêm trọng.

Trước lúc tiếp nhận công việc này, Lỗ Tương Minh chưa bao giờ nghĩ tới hắn sẽ đi nằm vùng —— lại là nằm vùng tổ chức ma túy.

Mẹ Lỗ Tương Minh, La Thư mặc dù không phản đối giấc mơ làm cảnh sát này của Lỗ Tương Minh, nhưng vẫn hi vọng con trai mình được bình an cả đời —— từ chỗ bà muốn tìm quan hệ chỗ cha Lỗ Tương Minh, điều Lỗ Tương Minh đến cục cảnh sát bọn họ là có thể nhìn ra được.

Lỗ Tương Minh biết mẹ mình tuyệt đối sẽ không phản đối sự lựa chọn của mình, nhưng mà, hắn là bởi vì nhân nguyên cá nhân mà lựa chọn —— đi làm gián điệp buôn ma túy.

Sự lựa chọn này cũng không phải do Lỗ Tương Minh nhiệt huyết sôi trào, nhất thời hứng khởi, vào lúc hắn nhìn thấy giáo viên vẫn luôn mang theo của chính mình, chết vào thời điểm đấu tranh với ma túy, hắn đã quyết định.

itsukahikari.wordpress.com

Cha Lỗ Tương Minh, Lỗ Dư Quang không biết chuyện này, mẹ của Lỗ Tương Minh, La Thư cũng không biết chuyện này, Lỗ Tương Minh đi dứt khoát, trong thời gian năm năm nằm vùng đều không liên hệ với người nhà.

Vì vậy trong mắt Lỗ Dư Quang, thằng con trai vốn ưu tú của mình, lại trong thời gian mấy năm đại học trở nên nhàn nhã, thậm chí còn lười liên hệ với người nhà, mà ông sau nhiều lần hỏi dò đều không có được đáp án, sự phẫn nộ đối với Lỗ Tương Minh cũng từ từ hóa thành hờ hững.

Lỗ Dư Quang là cảnh sát, tính tình vốn là nóng nảy, huống hồ biểu hiện của Lỗ Tương Minh cũng làm ông thất vọng cực độ.

Năm năm sau, Lỗ Tương Minh thành công lui thân trở về, mang theo một thân thương tích cùng hình xăm, mà người làm cha cũng là cảnh sát Lỗ Dư Quang, đương nhiên cũng không thể phản ứng thiện chí đối với đứa con trai như vậy, mâu thuẫn gia đình càng ngày càng rõ rệt hơn.

Mấy người bắt nạt Lỗ Du Du kia, cũng là bởi vì Lỗ Du Du sợ Lỗ Tương Minh, mà dùng bạo lực giải quyết lại khiến cha bất mãn, cho nên mới gạt không dám nói cho người khác biết.

Bất quá những việc này đều đã là chuyện lúc trước, hiện tại thân phận Lỗ Tương Minh đã bị tiết lộ, hắn giấu giếm tiếp cũng không có ý nghĩa, việc hắn không muốn xảy ra nhất, vẫn đã xảy ra.

Sau khi tự gọi điện cho phụ thân Lỗ Dư Quang, Lỗ Tương Minh cắn răng muốn đứng lên, Quý Trần Ai nhìn hắn bộ dạng kia, không thể làm gì khác hơn là nói: “Anh xác định cứ như vậy ra ngoài? Để tôi và Du Du ở lại chỗ này?”

Lỗ Tương Minh nghe vậy động tác ngừng lại, hắn hiện tại bị thương, sức chiến đấu hiển nhiên giảm đi rất nhiều, huống hồ nơi này tuy rằng tạm thời an toàn, nhưng cũng không thể bảo đảm tình huống sau này.

Quý Trần Ai nói: “Nếu không thì như vậy đi, tôi đi qua đơn vị của cha hai người hỏi thăm tình huống, thuận tiện mua chút thuốc về, ngược lại cũng không có ai quen biết tôi.”

Lỗ Tương Minh lộ vẻ chần chờ, hắn vẫn không quá muốn cuốn Quý Trần Ai vào chuyện này, thế nhưng Quý Trần Ai nếu có thể biết chuyện hắn nằm vùng, như vậy hiển nhiên thân phận của Quý Trần Ai cũng không đơn giản.

Quý Trần Ai an ủi: “Anh đừng lo lắng, tôi không sao, địa chỉ đơn vị cha anh?”

Lỗ Tương Minh có vẻ hơi chần chờ, nhưng dưới sự thúc giục khuyên bảo của Quý Trần Ai, cuối cùng hắn vẫn đưa địa chỉ đơn vị của Lỗ Dư Quang cho Quý Trần Ai, sau đó Lỗ Tương Minh lại dặn dò Quý Trần Ai, nếu như phát hiện tình huống không ổn, nhất định phải lập tức rời đi.

Quý Trần Ai nghe vậy đều nhất nhất đáp lại.

Lúc Lỗ Tương Minh và Quý Trần Ai đối thoại, Lỗ Du Du luôn ở bên nhìn, đến lúc này, cô mới nói: “Chu Nghiêu Cần, cậu thật sự muốn đi?” Cô so với Lỗ Tương Minh còn lo lắng cho an toàn của Chu Nghiêu Cần hơn.

Quý Trần Ai hướng về phía Lỗ Du Du cười cười, anh nói: “Đừng sợ, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Sau đó anh không dài dòng nữa, chống gậy trực tiếp xuống tầng bắt xe, đi thẳng đến địa chỉ Lỗ Tương Minh đưa cho anh.

Quý Trần Ai đi rồi, Lỗ Tương Minh hỏi Lỗ Du Du một ít việc liên quan tới Quý Trần Ai, nhưng Lỗ Du Du lại nói trên người Quý Trần Ai không có nào chỗ kỳ quái, thoạt nhìn chỉ như một học sinh bình thường, nếu như không phải là vì chuyện lần này, cô cũng sẽ không cảm thấy Quý Trần Ai có bối cảnh gì.

Nghe lời này của Lỗ Du Du, Lỗ Tương Minh trở nên trầm tư, Quý Trần Ai nếu có thể biết tin hắn bị treo giải thưởng trong xã hội đen, vậy khẳng định có con đường riêng của mình, huống hồ mục tiêu của những người đó là mình, Quý Trần Ai hẳn là sẽ không hấp dẫn quá nhiều ánh mắt.

Quý Trần Ai một tiếng sau, tới được đơn vị của cha Lỗ Tương Minh.

Sau khi anh hỏi thăm tình huống của cha Lỗ Tương Minh, lấy được đáp án lại là Lỗ Dư Quang cùng người đi ra ngoài, không ở văn phòng, Quý Trần Ai liền bấm số điện thoại Lỗ Dư Quang, lần này không phải không ai nghe, mà là trực tiếp tắt máy.

Dự cảm không tốt của Quý Trần Ai càng ngày càng mãnh liệt, anh gọi điện thoại cho Lỗ Tương Minh gọi, nói rõ tình huống, rồi đi ra ngoài.

Vốn Quý Trần Ai muốn rời khỏi chỗ này, đi hiệu thuốc lân cận mua chút thuốc, nhưng anh vừa mới chống gậy ra khỏi cửa, Tiểu Thất liền gọi: “Ai ai, cùng lân cận có người xấu.”

Bước chân của Quý Trần Ai dừng lại, hỏi: “Người xấu? Ở chỗ nào?”

Tiểu Thất nói vị trí, Quý Trần Ai giống như vô tình nhìn sang chỗ Tiểu Thất nói, lại phát hiện có hai người đứng ở ven đường, một nam một nữ, giống như đang nói chuyện.

Hai người này thoạt nhìn cũng không có khác lạ gì, nếu không phải Tiểu Thất nhắc, Quý Trần Ai chỉ sợ cũng sẽ không phát hiện.

Quý Trần Ai chống gậy, cũng không khiến hai người chú ý, mãi đến tận lúc Quý Trần Ai lên xe taxi, hai người kia đều không có phản ứng.

Quý Trần Ai sau khi lên xe nói qua tình huống bên này một lượt cho Lỗ Tương Minh, đoán cha hắn có khả năng đã xảy ra chuyện rồi, hai người kia là đang tìm hắn.

Lỗ Tương Minh sau khi nhận điện thoại, biểu thị mình đã biết, kêu Quý Trần Ai nhất định phải chú ý an toàn.

Quý Trần Ai đến hiệu thuốc, mua một ít thuốc chống viêm và bông băng bình thường, còn mang một chút ăn, thời điểm đang chuẩn bị về, chuông điện thoại di động lại đột nhiên vang lên.

Quý Trần Ai cầm điện thoại di động lên nhìn, phát hiện là Lỗ Du Du gọi đến, liền nhấn nút nhận cuộc gọi.

Trong giọng Lỗ Du Du mang theo tiếng khóc nức nở cùng lo lắng, cô nói: “Chu Nghiêu Cần, làm sao bây giờ, đám người kia bắt được cha tớ, lúc ca ca gọi điện tới, vừa vặn được những người kia nhận.”

Quý Trần Ai nói: “Anh cậu tiếp điện thoại? Anh ấy ở đâu?”

Lỗ Du Du vừa khóc vừa nói: “Ảnh tiếp điện thoại xong liền đi ra ngoài, còn nhốt tớ ở trong nhà, hu hu hu hu.”

Quý Trần Ai trầm ngâm chốc lát: “Du Du, cậu đừng vội, tớ đi chỗ anh cậu bên kia xem, cậu đừng vội, sẽ không có chuyện gì.”

Lỗ Du Du nói: “Nhưng mà tớ cũng không biết ca ca đi chỗ nào…”

Quý Trần Ai nói: “Anh ấy vừa ra cửa đúng không? Số điện thoại di động của anh ấy là bao nhiêu.”

Lỗ Du Du nói số điện thoại của Lỗ Tương Minh, lại nói với Quý Trần Ai, cô qua cửa sổ nhìn thấy Lỗ Tương Minh bắt taxi đi về hướng đường Thông Du.

itsukahikari.wordpress.com

Quý Trần Ai nhận được những tin tức này xong, lập tức gọi cho Lỗ Tương Minh.

Sau khi Lỗ Tương Minh nhận điện thoại, Quý Trần Ai hỏi: “Anh muốn đi đâu?”

Lỗ Tương Minh nói: “Chuyện này cậu không cần phải để ý, cậu có thể trở lại bồi Lỗ Du Du không? Chìa khóa cửa phòng tôi để ở chỗ bảo an đó.”

Quý Trần Ai nói: “Anh là chuẩn bị một mình đi chịu chết sao?”

Lỗ Tương Minh nói: “Cậu có biết tại sao tôi lại không báo cảnh sát không.”

Quý Trần Ai nói: “Tại sao?”

Lỗ Tương Minh nói: “Bởi vì tôi sợ tôi sẽ chết trên tay cảnh sát.” Hắn không sợ bị bọn buôn ma túy giết, thế nhưng, hắn lại không muốn chết trên tay người cùng mặc cảnh phục, hắn còn chưa tìm ra thân phận của những người đó, cho nên căn bản không thể tin tưởng cảnh sát.

Quý Trần Ai nắm điện thoại trầm mặc chốc lát, anh nói: “Lỗ Tương Minh, tôi biết anh và tôi không thân quen, thế nhưng tin tưởng tôi một lần được chứ?”

Lỗ Tương Minh không nói lời nào.

Quý Trần Ai nói: “Lỗ Tương Minh, ngoại trừ tôi, anh cũng không còn ai có thể tin tưởng.”

Lỗ Tương Minh liền trầm mặc hồi lâu, hắn giọng khàn khàn nói: “Số 72 phố Tây Hà, nếu như cậu muốn tới, trước tiên xác nhận an toàn của mình đã.”

Quý Trần Ai ừ một tiếng, anh nói: “Anh có thể chờ tôi không? Tôi có khả năng có biện pháp khác.”

Có biện pháp khác? Lỗ Tương Minh không quá tin tưởng Quý Trần Ai, nhưng lại giống như Quý Trần Ai nói, hầu như ngoại trừ Quý Trần Ai ra, hắn cũng không còn ai có thể tin tưởng được.

Lỗ Tương Minh cúp điện thoại, mặt không biểu cảm nhìn ra ngoài cửa sổ.

Quý Trần Ai biết được địa chỉ, vội vàng bắt xe chuẩn bị đi qua cùng Lỗ Tương Minh.

Phố Tây Hà cách chỗ này hơi xa, xe taxi chạy cũng phải hơn một giờ, Quý Trần Ai sau khi lên xe đi về hướng bên kia, phát hiện cư nhiên có người bám theo anh, thế nhưng Tiểu Thất cũng không có cảnh báo, Quý Trần Ai suy đoán những người này hẳn là người của Chu Nghiêu Cần, vì phòng ngừa anh xuất hiện việc bất ngờ, cố ý bám theo anh.

Nhiều thêm mấy người trợ giúp, cũng không có gì không tốt, Quý Trần Ai nắm lấy tiền xu trong túi, nặng nề mím mím môi.

Lỗ Tương Minh tới trước Quý Trần Ai, hắn sau khi đến phố Tây Hà, không lập tức đi vào, mà vào một siêu thị nhỏ gần đó, mua một con dao gọt hoa quả và một cuộn băng dính trong, hỏi ông chủ thêm bìa các tông, sau đó tìm chỗ quấn băng dính trong ngoài bìa các tông quanh chỗ bụng bị thương.

Loại biện pháp phòng bị này gần như bằng không có, nhưng sau khi Lỗ Tương Minh nghỉ việc, súng ống cùng toàn bộ mọi thứ đều phải giao lại, hiện bên người hắn không có bất cứ vũ khí gì.

Mười phút sau khi Lỗ Tương Minh đến, Quý Trần Ai cũng đến, anh vẫn chống gậy, một bộ dáng dấp gầy yếu không thể tả, khiến Lỗ Tương Minh mặc dù tin tưởng thân phận của anh không bình thường, nhưng vẫn hết sức lo lắng đối với anh.

Quý Trần Ai sau khi xuống xe, liền thấy Lỗ Tương Minh đứng ở ven đường đang hút thuốc lá, anh sau khi xuống xe, không nhanh không chậm trả tiền tài xế, sau đó càng thêm chậm rì rì đi tới trước Lỗ Tương Minh.

Lỗ Tương Minh hướng về phía Quý Trần Ai nhướn nhướn mày: “Cậu thật sự đến.”

Quý Trần Ai biểu tình có chút phức tạp, anh nói: “Anh lừa tôi.”

Lỗ Tương Minh: “Hả?”

Quý Trần Ai biểu tình rất chăm chú, hắn nói: “Tôi lần đầu tiên hỏi nghề nghiệp của anh, anh nói anh không phải xã hội đen, anh lừa tôi.” —— rõ ràng chính là xã hội đen.

Lỗ Tương Minh: “…” Cho nên hiện tại cậu đang xoắn xuýt, lại là vấn đề này à.

Quý Trần Ai thấy Lỗ Tương Minh một mặt biểu tình im lặng, lại nở nụ cười, anh nói: “Đừng nói nhiều vậy, đi, đi vào thôi.”

Lỗ Tương Minh gật đầu, sau đó bước bước đầu tiên vào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.