Edit: Koliz
Beta: Koliz [2017.04.26]
Vương Chi Tú và Chu Dục Miễn mấy ngày sau đó cùng đến chỗ Chu Nghiêu Uẩn dẫn Quý Trần Ai về.
Lúc đưa Quý Trần Ai rời đi, Chu Nghiêu Uẩn đứng ở cửa cáo biệt bọn họ, cậu nói: “Ca, chờ em.”
Quý Trần Ai nhìn bộ dáng nghiêm túc của Chu Nghiêu Uẩn, khẽ gật đầu.
Trên đường ra sân bay, Quý Trần Ai giống như tùy ý hỏi: “Mẹ, rốt cuộc em đi đâu vậy?”
Vương Chi Tú đang nói chuyện cùng Chu Dục Miễn, nghe Quý Trần Ai hỏi như vậy, nụ cười trên mặt nhạt đi rất nhiều, bà thở dài nói: “Con cũng không phải không biết, người nhà bọn họ đã tới tìm nó nhiều lần.”
Quý Trần Ai trầm mặc không lên tiếng, anh không có ký ức về việc này.
Vương Chi Tú nói: “Nếu như không phải lúc trước… Tiểu Uẩn đã sớm phải đi rồi.”
Quý Trần Ai biết Vương Chi Tú nói lúc trước là ý gì, đơn giản chính là việc nhà bọn họ vì cứu mạng Chu Nghiêu Uẩn, khiến Chu Nghiêu Cần cả đời tàn tật, quả thực, từ điểm này mà nói, Vương Chi Tú thật sự có ơn với Chu Nghiêu Uẩn.
Bậc cha mẹ mỗi ngày đều phải đi làm, ít ở nhà hơn Chu Nghiêu Uẩn, huống hồ bọn họ cũng không hiểu Chu Nghiêu Cần như Chu Nghiêu Uẩn.
Vương Chi Tú nói: “Cha mẹ Tiểu Uẩn cũng không phải người bình thường… Nó sớm muộn gì cũng sẽ rời đi, Tiểu Cần, con đừng quá thương tâm.”
Quý Trần Ai nghe vậy, chỉ gật gật đầu, cả Vương Chi Tú lẫn Chu Dục Miễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-nang-luong-he-thong/2879107/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.