“A Trì, chúng ta đi tìm đại sư huynh Hồ NgưỡngChân được không?” Thẩm Bái Kim khẩn thiết nói. “Ta muốn gặp những người biếtta, như vậy có lẽ sẽ nhớ ra điều gì đó. Mà đại sư huynh cũng cùng ta lớn lên,nhất định sẽ biết việc của ta a!”
“Cũng không nhất định phải tìm hắn.” Tống Trì cau mày.
Nếu nói người trên đời hắn không muốn gặp nhất thì đóchính là Hồ Ngưỡng Chân.
“Ngươi không thể cứ thế này dẫn ta về gặp sư phụ......Không, công công (chachồng),ta hiện nay thế này cũng không có mặt mũi về Đại Hồ Đảo, bởi vì takhông tự tin có thể làm hết trách nhiệm của một nương tử.”
“Cha sẽ không để ý.” Hắn trèo lên giường, một lòngmuốn nàng buông tha ý định kia.
“Nhưng là ta để ý.” Nàng bất lực nỉ non nói.
“Kim Kim, ngươi vì sao vội vã muốn hồi phục trí nhớnhư vậy?” Tống Trì nhìn thấy mình trong đôi mắt nàng, chính là bộ dạng bất an.
“Bởi vì ngươi a!” Bởi vì nàng muốn nhớ lại những ngọtngào của bọn họ!
“Ta?” Có trời chứng giám, hắn một chút cũng không muốnnàng khôi phục trí nhớ nha.
“Ngươi đối với ta rất tốt làm ta cảm động.” Thẩm BáiKim thản nhiên nói “Cho dù ta hoàn toàn quên đi chúng ta đã từng yêu nhau nhưngvẫn có thể cảm nhận được tình cảm mãnh liệt của ngươi. Cho nên ta muốn tìm trínhớ trước kia để có thể hảo hảo báo đáptình yêu của ngươi.”
Tống Trì thật muốn khóc. Nếu trước kia nàng cũng bộctrực như vậy thì hắn cũng không theo nàng vất vả như vậy. Bất quá cũng khótrách! Kim Kim cố chấpnhư vậy, lại có hôn ước trong người, nam nhân còn lại căn bản sẽ không đượcnàng để vào trong mắt.
Nhưng là, sự tình làm sao có thể phát triển trở thànhnhư vậy đâu?
Nàng vốn bình tĩnh rốt cuộc cũng có thể vì hắn mà gợnsóng trong lòng, nhưng lại trong tình huống buồn cười lại đáng tiếc thế này.
“A Trì, có thể không!?” Thẩm Bái Kim năn nỉ.“Nếu ngươi không mang ta đi theo, ta không biết đi đâu tìm đại sư huynh, trừngươi ra, ta không còn ai để dựa.”
Tống Trì vốn dĩ kiên quyết kháng cự trong lòng, nháymắt lại mềm nhũn.
Trước khi mắt trí nhớ, Kim Kim chưatừng yếu đuối trước mặt hắn, luôn tự cho mình là tỷ tỷ.Nhưng hiện tại thấy nàng vì năn nỉ hắn mà trở nên mềm mại làm hắn không thể cựtuyệt được.
“Được rồi! Chúng ta đi tìm đại sư huynh.” Cho dù kếtquả hắn sẽ chịu đựng thống khổ nhưng hắn lại không nhẫn tâm cự tuyệt nàng. “ATrì, ngươi thật tốt.” Nàng chủ động ôm hắn trong lòng khẽ vui sướng.
Hắn nghe giọng nàng cùng mùi thơm của nàng mà lòng saymê, không khỏi cười thán, “Chẳng trách người xưa có câu ‘chết dưới hoa mẫu đơn,thành quỉ cũngphong lưu’, thì ra nam nhân thật sự là như vậy, ta cũng không ngoại lệ.”
“Cái gì mà thế này thế kia?” Nàng nâng lên tú nhan,hỏi.
“Không có gì, ta nói hươu nói vượn.” Hạnh phúc ôm nhaunhư thế này sẽ kéo dài bao lâu, hay chỉ là giấc mơ thoáng chốc? Không! Sẽkhông.
Hai tay hắn ôm nàng không tự giác càng khép chặt.
Thẩm Bái Kim có chút kỳ quái liếc Tống Trì. Hắn luônnhư vậy, đôi khi sẽ lộ ra biểu cảm ương ngạnh, dường như giận dỗi với ai. “ATrì, ngươi đang nghĩ cái gì?”
“Không có a!” Hắn chạm vào mũi nhỏ của nàng nói nhẹ.
“Gạt người, ngươi rõ ràng có, chính là không nói chota.” Nàng không vui bĩu môi.
“Oa! Ngươi biến thành giun đũa trong bụng ta nha.”
“A Trì, ta như bây giờ có phải ngốc hơn trướckia không? Cho nên người có việc trong lòng cũng không nói với ta.” Nàng chaumày lại, trầm tĩnh hỏi.
“Được rồi! Ta nói cho ngươi, Kim Kim, tasợ hãi tình yêu của ngươi với ta sẽ biến mất.” Tròng mắt hắn lưu chuyển mộtvòng, nói ra lo lắng chân thật. “Hôm nay chúng ta hai người dựa vào nhau, ngươinói ngươi yêu ta, nếu có một ngày ngươi không cần dựa vào ta nữa, cảm tình củangươi với ta có thể tan biến hay không?”
“Ta trước kia là một nữ nhân hay thay đổi vậy sao?”Bằng không sao hắn lại bất an như thế?
“Đương nhiên không phải, ngươi là nữ nhân siêu cấp khótheo đuổi nha.” Nhìn má phấn của nàng, hắn không nhịn được cúi đầu hôn mộtngụm.
“Vậy ngươi đang lo lắng cái gì?” “Đại sư huynh so vớita thành thục ổn trọng, kinh nghiệm giang hồ phong phú, cho nên thoạt nhìn cókhí khái nam tử hơn so với ta.” Chính là “Thoạt nhìn” Nha! Tống Trì thực kiêntrì về điểm này.
Thẩm Bái Kim cười mỉm. “Nguyên lai ngươi ăn dấm chuavới đại sư huynh nha!”
“Ta thèm ăn dấm chua của hắn? Ta muốn là tâm của ngươikìa!” Hắn liếc mắt với nàng.
“Tâm? Ta không có biện pháp đem tâm đào ra cho ngươia!” Nàng nhoi nhoi đầunhỏ, nghiêm túc phiền não.
“Từ từ sẽ đến, ta sẽ cho ngươi một lần nữa yêu thươngta, yêu đến không thể tự kềm chế.” Nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, hắnthâm tình nhìn nàng, tuyệt đối tin tưởng.
“Chúng ta đây...... Có thể đi tìm đại sư huynh?” Nàngkhẽ hỏi.
“Ngươi chờ mong gặp đại sư huynh như vậy khiến ta thấythật mất hứng. Tống Trì bày ra dáng vẻ của trượng phu.“Ta nói cho ngươi, đại sưhuynh sớm có ý trung nhân, cho dù chưa thành thân, cũng là hoa đã có chủ.”
“Cái gì! Nói vậy dường như ta và đại sư huynh có tưtình.” Thẩm Bái Kim vung tay nhỏ hướng hắn đánh tới.
“Bởi vì ngươi trước kia thực sùng bái đại sư huynh,cũng không sùng bái vi phu ta.” Tiểu trượng phu ghen cũng thật có lí.
“Ta đây làm sao có thể gả cho ngươi, mà không gả đạisư huynh?” Nàng vô tình thốt ra.
Tống Trì kinh hãi. “Bởi vì chúng ta yêu nhau a! Chỉ cóhai người yêu nhau mới có thể kết hôn.”
“Vậy ngươi cần gì phải ăn dấm chua của đại sư huynh?”Sự ôm ấp của hắn làm nàng luyến tiếc li khai.
“Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi thích ăn dấm chua a!?”Hắn có chút ảo não. “Còn không phải bởi vì...... Ta sợ ngươi mắc mưu đại sư huynhthôi.” Đúng rồi, vừa vặn cơ hội này giúp Kim Kim tẩynão.
“Mắc mưu?” Đầu óc nàng càng rối loạn, ai làm?
“Ta sợ đại sư huynh hội lợi dụng ngươi để bảo vệ nữnhân hắn yêu, trước kia hắn cũng có ý định này.” Hắn nói thầm nói thầm, giốngnhư đàn bà vậy.
“Ngươi càng nói ta càng hồ đồ.” Nàng nhăn lại mày tâm,chờ đợi giải thích của hắn.
Hồ đồ mới tốt, mới có thể tẩy não thành công.
“Khụ!” Hắn thanh thanh yếthầu, nhịn xuống tươi cười vì quỷ kế sắp đạt được, sửa miệng thành một chút tiếcnuối nói: “Kỳ thực rất nhiều lúc ta không biết đại sư huynh là đáng thương hayđáng giận?” Hắn cố ý nói thực thong thả, rất mơ hồ.
“Sao lại thế này a!? Nghe qua thật phức tạp nha!” Haylà đại sư huynh không giống như trong lòng nàng suy nghĩ.
“Không sai, là thực phức tạp, lấy tình trạng hiện tạicủa ngươi ta thật không muốn làm ngươi phiền lòng, không bằng để sau rồi nói.Hiện tại quan trọng nhất là ngươi cần tĩnh dưỡng thân thể.”
“Ta mê man ba ngày còn không đủ a!?” Thẩm Bái Kim hờndỗi không thôi, “Ngươi càng không nói cho ta, ta càng tò mò, nghĩ đông nghĩ tâyliền không thể ngủ a.”
Không hổ là nữ đường chủ, cho dù mất đi trí nhớ, cáitính thích tìm ra nguyên nhân cuối cùng cũng không thay đổi.
Tống Trì nhàn nhã nói: “Ta đây tốt nhất là nói lại từđầu. Đại sư huynh Hồ Ngưỡng Chân là cháu của bảo chủ Huyền Ưng bảo HồLực, thuở nhỏ cha mẹ song vong, cùng đường huynh Hồ Đông Minh, biểu muội Thư Hàlớn lên. Thư Hà là biểu muội của đại sư huynh, khi mẫu thân hắn còn sống đãnhận nuôi nàng, mà sau khi cha mẹ sư huynh qua đời thì Thu Hà không có lí do gìở lại Huyền Ưng bảo. Nhưng nàng vẫn được ở lại, lại được đối xử vô cùng tốt, vìsao? Bởi vì Hồ Đông Minh thích nàng, mà Hồ Lực lại phi thường sủng ái đứa connày, cũng tự động để Thư Hà ở lại và đối xử với nàng như con dâu.
“Mà trên thực tế, đại sư huynh cũng thích Thư Hà, ThưHà tựa hồ cũng ái mộ đại sư huynh, nhưng lúc ấy tuổi còn nhỏ, lại là người ănnhờ ở đậu nên không dám tỏ vẻ điều gì.”
“Về sau đâu?” Thẩm Bái Kim tò mò truy vấn.
“Đại sư huynh năm mười hai tuổi bị đưa tới Đại Hồ Đảo,Hồ Lực xin cha ta nhất định nhận hắn làm đồ đệ. Ta về sau mới biết, đại sưhuynh cùng Hồ Đông Minh có một lần vì hái một đóa hoa ởvách núi cho Thư Hà, hai người tranh đua nhau, kết quả Hồ Đông Minh không cẩnthận ngã xuống, chân phải không thể cử động, người thừa kế Huyền Ưng bảo thànhtàn phế.”
“Hồng nhan họa thủy a! Hồ Lực cũng nghĩ như vậy đi!”Thẩm Bái Kim cảm thán nói.
Tống Trì gợi lên nụ cười quỷ quyệt. “Kim Kim nương tử,ngươi tựa hồ có vẻ lo lắng Thư Hà?”
“Đúng nha, đại sư huynh nhất định thực tự trách đi!Cho dù không phải hắn làm Hồ Đông Minh bị thương, nhưng cũng do hai người ganhđua mới làm Hồ Đông Minh ngã, cho dù bảo chủ không trách hắn, hắn cũng áy náycả đời.”
“Không, Hồ Lực không có trách phạt đại sư huynh, nhưngtừ đó lại trói chặt vận mệnh đại sư huynh.” Cũng bởi vì như thế, mới phát sinhchuyện đính hôn của đại sư huynh cùng Kim Kim.
“Nói như thế nào?”
“Hồ Đông Minh tàn phế, nhưng hắn vẫn là người thừa kếHuyền Ưng bảo, Hồ Lực lấy ân tình nuôi nấng cùng với việc Hồ Đông Minh chịuthua thiệt muốn đại sư huynh về sau sẽ vì Hồ Đông Minh mà cống hiến một đời,lấy tính mạng bảo vệ Hồ Đông Minh cùng Huyền Ưng bảo.” Tống Trì thanh âm ngang ngang,trong mắt duệ quangbức người, trong lòng cũng vì Hồ Ngưỡng Chân thấy bất bình.
Thẩm Bái Kim suy nghĩ một hồi, ngược lại nói: “Chúngta không phải đại sư huynh, không biết trong lòng của đại sư huynh, có lẽ hắnlà cam tâm tình nguyện, có một nơi sống yên ổn có gì không tốt?”
Cũng giống như ngươi đối với Thiên Long bang? Tựa TốngTrì không cho là đúng, nhưng cũng không nói ra.
“Vậy Thư Hà đâu?”
“Phát sinh chuyện như vậy, Thư Hà đã không thể ruồngbỏ Hồ Đông Minh, vì thế hai người rất nhanh liền đính thân. Đại sư huynh tronglòng cho dù cực kỳ yêu Thư Hà, cũng không dám biểu lộ ra, vì bảo hộ Thư Hàkhông bị người khác hoài nghi, đại sư huynh còn đưa ý muốn cùng ngươi đính hônđể tránh tai mắt, ta cực kì tức giận, đương nhiên là không đáp ứng.”
“Ngươi có thể vì ta làm chủ sao?” Nàng từ từ hỏi,hưởng thụ cảm giác bàn tay hắn nắm lấy tay nàng.
“Đương nhiên, từ nhỏ ta đã thích ngươi, chỉ chờ saukhi lớn lên nhất định cưới ngươi làm vợ. Kết quả đại sư huynh vì Thư Hà kia cưnhiên có ý đồ bắt ngươi làm lá chắn, chứng minh hắn cùng Thư Hà không có tưtình, không phải quá đáng sao? May mắn ngươi không gả cho hắn, bằng không taliều mạng với hắn.”
Nam nhân này yêu thảm nàng!
Cảm nhận được điểm này, Thẩm Bái Kim trong lòng nhưđược ngâm suối nước nóng trở nên mềm mại vui sướng.
“Được rồi! Đừng tức giận. Dù sao đại sư huynh cuốicùng cũng không làm như vậy.” Nàng thực may mắn có hắn ở sau lưng làm chỗ dựa.
“Nhưng là hắn bụng dạ khó lường a!” Hắn là đang nóichính mình sao? “Ta cũng không hiểu được tình hình đại sư huynh gần đây, chỉ sợchúng ta tùy tiên đến Huyền Ưng bảo lại quấy rầy hắn. Mà ta càng sợ đại sưhuynh vì hoàn cảnh bắt buộc lại đem ý định kia ra, khiến chúng ta huynh đệ trởmặt thành thù.” Hắn không dấu vết ám chỉ nàng, tốt nhất đừng đi tìm đại sưhuynh. “Đổi thành ta là hồng nhan họa thủy?” Nàng cười khanh khách, hai tayvòng đến sau thắt lưng hắn. “Ngươi đã quên ta là người đã kết hôn sao, đại sưhuynh không hồ đồ làm vậy đâu.”
“Chúng ta thành thân cũng không thông báo cho đại sưhuynh, chỉ có cha biết.” Hắn lặng lẽ ôm nàng, che giấu nội tâm bất an.
Hồ Ngưỡng Chân phái người đi Thiên Long Bang đón ThẩmBái Kim trở về thành thân, hôn sự này có vẻ đang tiến hành, nếu đến Huyền ƯngBảo, đối lại là hắn thẹn với đại sư huynh vì đã đoạt Kim Kim.Chính là muốn hắn trơ mắt nhìn Kim Kim lập giađịnh, chết hắn cũng không cam lòng.
“Ta thật tình yêu thích ngươi, Kim Kim,thực sự.” Tống Trì ôn nhu lại ôn nhu mà nói. “Ngươi phải đáp ứng ta, mặc kệ đạisư huynh hoặc người khác nói gì với ngươi, ngươi cũng không thể mắc mưu, càngkhông thể đã quên ta là nam nhân duy nhất mà ngươi yêu.” Hai tayđột nhiên tăng lực đạo mang nàng gắt gao ôm vào lòng.
“A Trì......” Nàng cố sức tránh ra một khe hở đểhô hấp.
Giọng nói ôn nhu trở nên dồn dập, “Ngươi là của ta,KimKim, ngươi là của ta! Ta thực sợ...... Thực sợ...... Thực sợ ngươi sẽ quênđi tình yêu với ta, thật sợ bản thân không thể bảo vệ chu toàn cho ngươi.”
Chân tình si ý này, ai có thể ngăn cản?
Nàng cho rằng nàng mới là người cần bất an vì một chútquá khứ nàng cũng không biết, nhưng nam nhân này thế nào lại không an tâm nhưvậy?
“A Trì đáng thương.” Trong lòng nàng tràn đầy ôn nhucùng mẫu tính. “Ta mất trí nhớ cảm thấy thật không an toàn, ngay cả ngươi cũngthế. Nhưng ngươi yên tâm đi! Đi tìm đại sư huynh chỉ vì ta muốn nhớ lại quákhứ, ta không có hứng thú nhúng tay vào chuyện tình cảm của người khác đâu.”
“Thực sự? Ngoắc tay ngoắc tay.” Hắn giống tiểu hài tửđưa ra ngón út.“Hảo, Ngoắc tay.”
Hai người tính trẻ con hạ đính ước, Tống Trì thư tháinở nụ cười.
Thẩm Bái Kim cam đoan nói: “A Trì, ta muốn khôi phụctrí nhớ chỉ là vì ngươi.”
Thấy nàng ‘vì hắn’ như thế mà cố gắng khôi phục trínhớ, Tống Trì ngược lại không cười nổi. Trải qua một tháng du sơn ngoạn thủy,thuận tiện chạy đi, Tống Trì mới mang theo Thẩm Bái Kim đi đến Huyền Ưng Bảo,lúc này thời tiết vừa vặn vào mùa hè, cũng nên tìm một nơi tránh nóng.
Thừa dịp Thẩm Bái Kim không chú ý, Tống Trì viết mộtphong thơ giao trạm dịch mau chóng đưa đến Hồ Ngưỡng Chân, đem tình hình gầnđây của Thẩm Bái Kim kể sơ một chút, đỡ phải khi vừa mới đến đã có hạ nhân xếphàng cung hô bảo chủ phu nhân, như thế hắn chịu không nổi nha.
Tiên hạ thủ vi cường, Tống Trì cũng không mềm lòng.
Đương nhiên, hắn cũng có chuẩn bị tâm lý muốn gặp HồNgưỡng Chân.
Thông báo qua tên tuổi, Hồ Ngưỡng Chân tự mình nghênhngoài đại môn. “Sư muội, sư đệ, các ngươi rốt cục đến đây, ta thiếu chút nữanghĩ đến các ngươi cả đời cũng sẽ không đến.” Câu cuối cùng là nói cho Tống Trìnghe.
Tống Trì hừ một tiếng. “Trên đường tới đây phong cảnhtú lệ, sư đệ ta trời sinh yêu thương nương tử, tất nhiên sẽ dẫn nàng đi ngắmcảnh một chút.”
“Thật sự là yêu thương ‘nương tử’ sao?” Hồ Ngưỡng Chânnhíu mày hỏi.
“Cha ta đáp ứng.”
Tuy rằng hai người mặt đều tươi cười nhưng lai ngầmgiương cung bạt kiếm.
“Ngươi chính là đại sư huynh?” Thẩm Bái Kim đánh giánam tử khí độ ung dung trước mắt này, ước chừng hai mươi sáu, hai mươi bảytuổi, cá tính chính trực kiên cường..
“Sư muội, đã lâu không thấy, thân thể khỏe không?” Hắnôn nhu chuyển hướng nàng.
“Tốt lắm. Chính là......” Nàng sờ sờ cáitrán, không biết mở miệng như thế nào.
“Trước tiên vào đã, đừng đứng ở đây sẽ say nắng.” HồNgưỡng Chân trời sinh là một người rất chu đáo.
Thẩm Bái Kim thế này mới phát hiện bọn họ tựa hồ nhưđược mời vào nhà của người giàu có, nhà đẹp, đá giả núi, hoa thơm cỏ lạ, hànhlang gấp khúc đủ loại tạo nên cảnh hoa lệ phi thường, biểu hiện cho khí thếdanh môn thế gia.
“Nơi này chính là Huyền Ưng Bảo?” Nàng có chút kinhngạc.
“Kim Kim nương tử, Đại Hồ Đảo của chúng ta cũng khôngkém nơi này, còn có thác nước thiên nhiên, hang động lớn, mùa xuân trăm hoa đuanở, mùa hè lội sông bắt cá, mùa thu xem lá phong đỏ, mùa đông có thể ngâm nướcnóng ở ôn tuyền mà ngắm tuyết mịn.” Tống Trì cười đến hảo ấm áp, hảo ấm áp.“Đại Hồ Đảo mới là nhà của chúng ta, nơi này tuy cảnh đẹp người đẹp nhưng lạinhà của người khác.”
“Ân! Ta biết, ta chỉ là thưởng thức một chút.” ThẩmBái Kim buồn bực, ngữ khí của Tống Trì sao lại ghen tuông như vậy?
Hồ Ngưỡng Chân cười nói: “Nếu là sư muội thích, cứviệc ở thoải mái.”
Tống Trì trong lòng không phải không có một tia nghingờ. “Đại sư huynh thật muốn kế thừa Huyền Ưng Bảo sao?”
“Nói đến thật dài, chậm rãi các ngươi sẽ hiểu được.”Hồ Ngưỡng Chân tươi cười, bước chân dừng một chút, sau đó lại đi về phía trước,nhưng cảm giác trầm trọng không ít.
Tống Trì đuổi về phía trước một bước. “Đại sư huynh sưđệ có thể giúp gì không?”
Sư đệ muốn chuộc tội sao?
Hồ Ngưỡng Chân thiện ý cười. “Sư đệ, ngươi thực sựtrưởng thành, sư phụ nhất định thật cao hứng.”
“Kia cũng không nhất định, hắn bị ta làm cho không thểkhông nhượng bộ.” Hắn khẽ nhếch mi.
Hồ Ngưỡng Chân hiểu được hắn đang nói cái gì, lắc đầucảm thán cười liên tục.
Tống Trì cùng Thẩm Bái Kim được bố trí ở trong phòngkhách quý, gian phòng này được chia thành ba phòng nhỏ, phòng khách, thư phòngcùng phòng ngủ nối liên thông với nhau. Sinh hoạt hằng ngày rất thuận tiện.
Một tấm bình phòng tinh tế bằng gỗ đặt ở trung tâmphòng khách, trên bàn bày điểm tâm ngũ sắc, trà hảo hạng cùng hoa quả quí hiếmthể hiện sự hiếu khách của chủ nhân.
“Không tệ, không tệ.” Thuận miệng ăn hai loại điểmtâm, kén chọn như Tống Trì cũng không thể chê.
“A Trì, đại sư huynh tựa hồ bề bộn nhiều việc,hắn khi nào thì có thể nói chuyện với ta?” Thẩm Bái Kim uống trà môi non mịnbời vì sợ nóng mà nhếch lênkhiến cho Tống Trì nhìn thấy phải hung hăng nuốt một ngụm nước miếng.
“Ngươi ngủ trưa đi! Ta đi tìm đại sư huynh thươnglượng.” Hắn cơ hồ là chạy thoát ra ngoài, nếu không hắn cũng không chắc sẽ làmgì với nàng.
May mắn đem nay hắn có thể ngủ ở thư phòng, bằng khôngmắt gấu mèo vì mất ngủ của hắn vĩnh viễn sẽ không tốt lên được.
Chính mình đáng chết a! Cố chấp giữ phong thái quân tửlàm gì?
Hai cái đại nam nhân tâm sự, lại không muốn để chongười khác nghe thấy, nơi thích hợp nhất là ở đâu?
Trên một cây cầu nhỏ ở hồ đi, có thể vừa nói chuyệnvừa thưởng thức phong cảnh lại không sợ người khác nghe trộm.
Tống Trì đột nhiên có chút hiểu được tình cảnh HồNgưỡng Chân ở Huyền Ưng Bảo.
“Vì sao nhất định phải trở về nơi này?” Hắn nhìnchằmchằm sư huynh.
“Giống như sư muội đối với Thiên Long Bang, ta sinh ralà cho Huyền Ưng Bảo, không phải nói buông liền có thể buông.” Hắn thở dài,hiểu được trong lòng sư đệnghĩ gì.
Tống Trì nhếch môicười. “Trên đời này sao lại có nhiều chuyện ‘trời định’ như vậy? Kim Kim sẽ theota về Đại Hồ Đảo định cư, Thiên Long bang cũng không còn trong đầu nàng. Mà đạisư huynh cũng thế, nếu muốn làm gì thì cứ làm, đó mới là nhân từ với bản thân.”
“Sư đệ thật có phúc, từ nhỏ đã không có gánh nặng trênlưng.” Hồ Ngưỡng Chân là hâm mộ nhất Tống Trì ở điểm ấy.
“Gánh nặng cũng có thể gỡ xuống a!” Quả nhiên là thiếuniên tùy hứng.
Hồ Ngưỡng Chân nhăn chặt mày, ánh mắt phức tạp, khôngvui nói: “Sư đệ, ngươi đừng quên ra cùng sư muội chưa giải trừ hôn ước, mối hậnđoạt thê này nên tính thế nào với ngươi đây?”
“Nếu sợ ta đã khôngđến đây.” Đã đến đây, còn có chuẩn bị tâm lý.
“Thật can đảm! Ngươi dựa vào việc sư muội mất trí nhớmà tùy ý trêu cợt nàng sao.”
“Ai ở trêu cợt ai nha!” Tống Trì oán hận cắn răng nói:“Bởi vì ngươi lớn hơn mấy tuổi, Thẩm bá phụ…Không phải, nhạc phụ ta liền nhậnngươi làm rể cưng. Ta tuy tuổi nhỏ nhưng là nam nhân yêu Kim Kim nhấttrên đời, bị sắp xếp như vậy ta có thể chịu được sao? Đại sư huynh, ta khôngphải bốc đồng mà muốn tranh Kim Kim, ta là không thể mangKim Kim tặngcho nam nhân không yêu nàng! Trong lòng ngươi rõ ràng yêu Thư Hà lại muốn Kim Kim gả chongươi, ngươi mới là người đùa với hạnh phúc cả đời của Kim Kim.”
“Sư đệ nói quá lời, ta tự tin có thể làm tròn nhiệm vụcủa một trượng phu.”
“Tròn trách nhiệm? Miễn, ngươi cứ giữ lại cho Thư Hàcủa ngươi đi!”
Hắn chế nhạo làm Hồ Ngưỡng Chân vừa tức vừa giận, cảgiận nói: “Đừng mạnh miệng như thế, ngươi muốn từ hôn đúng hay không? Dáng vẻnày của ngươi có chút nào giống đang cầu xin sao.”
“Ta cầu ngươi, ngươi sẽ cho ta sao?” Tống Trì chẳng hềđể ý cười. “Hai năm nay ngươi không vội thành thân, thế nào đột nhiên lại chongười đi đón Kim Kim, nói ngươi vừa muốnthành thân vừa muốn thừa kế Huyền Ưng bào? Nếu trong này không có ẩn tình, gặpquỷ mới tin! Đại sư huynh nếu không ngại cứ nói, ta giúp ngươi, ngươi giúp ta,giao dịch công bằng, thế nào?”
Ngưỡng Chân biết, Tống Trì làm việc mặc dù tùy hứngnhưng tâm tư cực kì tinh tế, quỷ kế đa đoan, hiện tại đã là một nhân vật vôcùng phiền toái. Nếu trải qua thêm mười tám năm nữa chỉ sợ cũng trở thành mộtcái ‘ma tôn’ như cha hắn nha. May mắn trời sinh hắn có sự si tình, chỉ có nữnhân hắn yêu mới có thể kìm chế hắn.
Hồ Ngưỡng Chân thất bại, cọc nhân duyên tam giác,giằng co đã lâu.
Hắn nhẹ nhàng mà thở dài, “Ngươi lấy sư muội giaodịch, không sợ sau khi nhớ lại nàng tìm ngươi tính toán sổ sách?”
“Ta sợ chết được!” Tống Trì trêu tức nói, hắn sớm đãchuẩn bị tâm lí bị Kim Kim đánh.
“Tự giải quyết cho tốt đi!” Hồ Ngưỡng Chân lạnhlùng lên tiếng, tuyệt đối không đồng tình hắn.
Trên cây cầu hai nam tử đạt thành hiệp ước.
Một lúc lâu sau, Tống Trì đi bái kiến Hồ Lực bệnh ởtrên giường, lão nhân trên giường khuôn mặt nhăn nheo nhìn vào biết là sắpchết, mà Hồ Đông Minh lại một thân béo ú.
“Đại ca, ngươi đi nghỉ ngơi đi! Đến lượt ta tới chiếucố bá phụ.” Hồ Ngưỡng Chân nhìn về phía đôi phụ tử kia.
“Không cần, sư đệ sư muội khó tới tìm ngươi, ngươi cứlo tiếp đón chu đáo đi.” Hồ Đông Minh cự tuyệt hảo ý của hắn.
Bất quá Hồ Ngưỡng Chân nói một chập cũng đưa Hồ ĐôngMinh trở về nghỉ ngơi.
“Sư đệ, phiền toái ngươi.”
Tống Trì cởi bỏ áo khoác, lấy xuống vòng cổ bên ngườiđội, vòng cổ này thoạt nhìn chỉ là vòng cổ bằng vàng bình thường, đặc biệt đượcxếp thành hình bát quái để luyện nên, cẩn thận nhìn kĩ sẽ thấy từng hạt trânchâu đỏ xâu lại với nhau mà tạo thành.
“Đại sư huynh, ngươi nói thực đi, ngươi phái người điđón Kim Kim đến,mục đích chân chính là muốn dẫn ta đến đây đi!? Bởi vì ngươi biết, ta không cókhả năng để Kim Kim mộtmình đến đây mà thực hiện hôn ước.”
“Một nửa, một nửa.” Hồ Ngưỡng Chân không phủ nhận, đôimắt trong veo nhìn thẳng tắp hắn. “Năm năm trước ngươi sở dĩ không chết, là vìsư phụ sớm đem ‘Trừ tà huyết châu’ cho ngươi, nó bảo vệ tâm mạch của ngươi, bảovệ ngươi đến hơi thở cuối cùng. Mà nó còn có một công dụng khác chính là tránhđộc, chỉ cần ngươi ăn vào có độc gì đó, huyết châu sẽ nóng nhắc nhở ngươi.”
“Đáng tiếc đối với nhuyễn cân tán vô dụng.” Bằng khôngcũng không bị Doãn Tâm Đường cùng cha mẹ nàng hại như thế.
“Bởi vì nhuyễn cân tán sẽ không nguy hiểm tính mạng,‘Trừ tà huyết châu’ là dùng để cứu mạng.”
“Cho nên ngươi muốn ta đến, bởi vì ta có ‘Trừ tà huyếtchâu’, ngươi muốn cứu tính mạng bá phụ của ngươi.”
“Trực tiếp mời ngươi đến, ngươi nhất định sẽ cự tuyệt.Huống hồ, việc thành thân của ta cùng sư muội kéo dài đã lâu…” Trì hoãn nhiềunăm như vậy đốii với mộtcô gái cũng không tốt a!
“Việc này vĩnh viễn đừng nhắc tới, bằng không ta lậptức rời đi.” Tống Trì nổi giận, phất tay áo muốn bỏ đi.
“Ta đã viết thư từ hôn cho ngươi, cũng mời ngươi đem‘Trừ tà huyết châu’ cho ta mượn.” Hồ Ngưỡng Chân mặt tối tăm, nếu không có tìnhthế bức người, đường đường nam tửhán há có thể đem thê tử chuyển nhượng? Cho dù hắn cùng với Thẩm Bái Kim chỉ cótình cảm huynh muội, nhưng đối với hắn mà nói, hai chữ tín nghĩa là xếp trướccả tình yêu.
Bởi vì rất coi trọng người thân, bất đắc dĩ đành phải hy sinhhôn ước.
Tống Trì đem “Trừ tà huyết châu” đưa tới trên tay hắn,Hồ Ngưỡng Chân lập tức cởi bỏ áo Hồ Lực, lộ ra ngực, đem huyết châu đặt trênngực hắn, chỉ chốc lát sau, chỉ thấy huyết châu càng tỏa sáng,đậm rực rỡ, đỏ như máu.
“...... Nóng quá...... Nóng quá......” Hồ Lực bỗngnhiên lẩm bẩm nói.
“Bá phụ quả nhiên trúng độc trong người, nhưng là vìsao mời nhiều danh y đến cũng không phát hiện?” Hồ Ngưỡng Chân hốc mắt rưng rưng,thực không đành lòng xem bá phụ thống khổ như thế.
Tống Trì trong lòng căng thẳng, trong đầu hiện lênlinh động. “Bá phụ ngươi thế này đã bao lâu?”
“Ta trở về không lâu liền cứ như vậy......”
“Kia không phải hai năm sao? Khó trách già nhanh nhưvậy.” Tống Trì chân thật đem suy nghĩ bản thân nói ra “Ngươi vừa trở về hắnliền bị bệnh, không có người hoài nghi là ngươi?”
“Ta làm sao có thể làm ra chuyện đại nghịch bất đạonhư thế?” Hồ Ngưỡng Chân cả giận nói, hiển nhiên vẫn là có lời đồn đãi truyềnra.
“Ta hiểu được ngươi, một bụng nhân nghĩa đạo đức,nhưng chuyện ngươi thừa kế Huyền Ưng bảo là thế nào?” Một người bị hãm hại, saulưng nhất định có nguyên nhân, mà danh cùng lợi, yêu cùng hận, là lí do dễ dangkhiến người ta phát điên.
Hồ Ngưỡng Chân giật giật khóemôi, nên? Không nên nói? Cuộc đời hắn đây là lần đầu tiên tâm rối loạn như vậy.
“Ngươi có thể tin tưởng ta, đại sư huynh.”
Nghe vậy, Hồ Ngưỡng Chân nao nao,rồi sau đó nhẹ nhàng nở nụ cười. “Ngươi luôn luôn thẳngthắn nói thẳng, chỉ có đối với sư muội dùng hết tâm cơ, ta cũng rất tin tưởngngươi.”
“Vậy ngươi đã nói a! Ta ghét nhất xem nam nhân có cáimặt nhăn như mướp đắng vậy.” Tống Trì tức giận trợn trắng mắt.
“Sư đệ, cái gọi là thẳng thắn nói thẳng, không cónghĩa là ngươi có thể không chút nào che giấu muốn nói cái gì thì nói, tínhtình này của ngươi đến Thiên Long bang chỉ khiến sư muội thêm phiền toái.”
“Ngươi nhắc lại một lần Thiên Long Bang, ta liền trựctiếp dùng nắm đắm giải quyết ngươi.” Tống Trì đưa tay ra quyền, như hổ rìnhmồi.
“Thôi, lời thật thì khó nghe.”
“Nói mau! Nói mau!” Hắn có chút không kiên nhẫn.
Hồ Ngưỡng Chân chậm rãi nói: “Đại ca của ta từ nhỏ làmột quân tử chân thành, làm việc quang minh lỗi lạc, khi hắn bị chặt đứt đùiphải trở thành tàn phế, hắn cũng chưa bào giờ oán trời trách đất. Khi bá phụhướng ta hỏi tội, hắn cũng giúp ta giải vây, hắn một lần nữa giải thích khôngphải vì ta mà hắn rơi xuống vách núi. Cho nên bá phụ cố ý muốn ta giúp đỡ đạica, làm trở thủ đắc lực của huynh ấy, mà ta là cam tâm tình nguyện, không mộtcâu oán hận. Nhưng là sau khi ta học võ trở về, bắt đầu quá trình giúp đỡ ngườithừa kế, ai biết…”
“Như thế nào?”
“Ta cứ ba năm thì trở về thăm viếng một tháng, mỗi lầntrở về đều cảm nhận được sự thay đổi của đại ca, hắn càng lúc càng…Hắn vô tâmkhông lo công việc của Huyền Ưng bảo, thích trồng hoa làm cỏ, hội họa đánh đàn,chơi cờ phẩm trà, với võ công không có hứng thú rèn luyện. Ba năm trước khi tatrở về hắn trực tiếp nói muốn làm phó bảo chủ thanh nhàn, muốn đem vị trí bảochủ tặng cho ta. Ta kinh sợ, e ngại bá phụ đa nghi nên không dám ở lâu, rấtnhanh rời đi. Một năm sau trở về đại ca lại đặt ra vấn đề xưa, ta trực tiếp nóita muốn đi lưu lạc giang hồ, hắn mới áp chế không đề cập đến nữa, về sau bá phụliền ngã bệnh.” Hắn trùng trùng thởdài.
“Thư Hà nói như thế nào?”
“Thư Hà? Chuyện này lên quan gì Thư Hà?” Hồ NgưỡngChân mở miệng che chở nàng.
“Nàng cùng ngươi vẫn cứ ái mộ nhau sao?”
Hồ Ngưỡng Chân hướng Tống Trì trừng mắt. “Thư Hà làthê tử chưa cưới của đại ca, cho dù muốn khoét đi trái tim ta mới có thể nhấnchìm khát vọng với nàng thì ta cũng sẽ làm.”
Chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, mắng thực thống khoái.
Tống Trì ý cười sâu sắc, quả nhiên da mặt rất dày.“Nhưng là, bọn họ nên sớm thành thân, không phải sao?”
“Đó là bởi vì bá phụ đột nhiên ngã xuống, đại ca saocó tâm tư cưới vợ? Ta chỉ hy vọng báphụ sớm ngày khỏi bệnh, vì đại ca cùng Thư Hà làm chủ hôn, sau đó ta liền rờiđi. Ta nghĩ lúc này đây, bá phụ sẽ không ngăn cản ta rời đi Huyền Ưng Bảo, chỉcần ta không ở lại, đại ca sẽ ngoan ngoãn làm người thừa kế.”
Đây là phương thức yêu một người khác sao? Đại sưhuynh. Tống Trì dưới đáy lòng cảm thán ngàn vạn. Vì sợ bá phụ cùng đại ca hoàinghi Thư Hà không đủ kiên trinh, hắn cùng Thẩm Bái Kim đính hôn, cho thấy chínhmình đối với Thư Hà không có dã tâm. Lúc hắn phát hiện Hồ Đông Minh cố ý khôngnhân ngai vàng, vì sợ nhận sự phỉ nhổ của bá phụ cùng người đời, hắn thầm nghĩrời đi, tỏ vẻ mình không có dã tâm.
“Ngươi không biết là cá tính của ngươi thực kỳquái sao, đại sư huynh?” Mệt nhọc như vậy a! Không giống hắn sống tự tại.
“Sẽ không.” Hồ Ngưỡng Chân tự giác nhìn lên không thẹntrời.
“Nhưng là ngươi phái người đi đón Kim Kim,nói muốn KimKim làm Huyền Ưng Bảo phunhân......”
“Đó là đại ca sai người đi, ta dự tính sẽ hướng sưmuội giải thích, nay chắc không cần.”
“Không sai, không sai.” Tống Trì bỗng nhiên tâm tìnhtốt lắm nói: “Nhìn bệnh bá phụ ngươi đã hai năm như vậy, trong thân mang kì độcmạn tính, danh y bình thường cũng không chẩn đoán được. Ta cho ngươi mượn ‘trừtà huyết châu’ dùng một tháng, mà ta nhân dịp một tháng này sẽ mời bằng hữu chata là ‘Quái thủ độc quân’ đến, trừ hắn ra, ta không nghĩ ra ai khác có thể cứuHồ bảo chủ.”
“Đa tạ sư đệ.” Hồ Ngưỡng Chân thật sâu vái chào.
Tống Trì cũng thở dài hoàn lễ. Kể từ đó, những gì nợsinh huynh coi như hoàn trả.
Đêm khuya, ánh trăng nhàn nhạt, theo song cửa sổ đổxuống căn phòng.
Tống Trì giúp Thẩm Bái Kim cởi xuống trang sức, thuậntiện nói cho nàng biết ngày mai sẽ rời đi có chuyện, nàng có thể ở lại miễn đitheo hắn vất vả.
“A Trì, ta muốn đi cùng ngươi.” Nàng lẳng lặngngồi, hưởng thụ nhu tình của hắn.
“Vì sao? Ngươi không phải thích nơi này......” Tócnàng thật mềm làm hắn yêu thích không buông tay.
“Đó là bởi vì muốn ở cùng ngươi nha!” Nghe thấy lờinói của Kim Kim, ôn nhu mà đa tình,Tống Trì nhịn không được hôn môi đỏ mọng của nàng.
“Ta yêu ngươi, cho nên không đành lòng để ngươi chịukhổ.”
“Ta thực sự không thể đi cùng ngươi sao?” Thẩm Bái Kimnói nhỏ, “Ban ngày ngươi đi tìm đại sư huynh, ta thấy Thư Hà cô nương, nàngthực sự đẹp quá, đẹp quá, mềm mại quyến rũ, ngay cả nữ nhân nhìn đến cũng ngâyngười.”
“Sau đó đâu? Nàng nói cái gì?” Đây mới là điều TốngTrì để ý.
“Nàng hỏi ta có phải hay không phải gả đại sư huynh?Nàng chất vấn làm ta cảm thấy thật không thoải mái. Ta liền nói với nàng, ta đãthành thân cùng ngươi, là Tống phu nhân. Kết quả, nàng ấy lại hoài nghi chúngta không phải vợ chồng.”
“Nàng ấy sao lại hoài nghi?” Tống Trì vặn xoắn mi,tương đương không vui.
“Nàng nói...... Nhìn ta không giống như đã kết hôn.”Nàng hơi nhếch môi, elệ nói.
Thật là nữ nhân lợi hại! Cư nhiên hoài nghi Kim Kim vẫn làthân hoàn bích, nhưng việc này có quan hệ gì với nàng?
“A Trì, ta không muốn một người ở tại chỗ này,nơi này không khí rất quái dị, lại không thể nói rõ nơi nào quái......” Nàng cóchút bất an.
“Ta hiểu được, chúng ta đây ngày mai cùng nhau đi.”Hắn ôm nàng mà lau đi lo lắng trong lòng nàng.
Kỳ thực, hắn cũng không yên tâm để Kim Kim tiếptục nghe Thư Hà “Nói hươu nói vượn”, như vậy cũng biết, Thư Hà vẫn cứ thực để ýHồ Ngưỡng Chân, thậm chí không chịu được Hồ Ngưỡng Chân cưới vợ. “A Trì, đêmnay ngươi vẫn ngủ thư phòng sao?” Giọng của nàng nghe ra được một tia chờ đợi.
Nhớ đến thư từ hôn trong ngực, hắn đăm chiêu nhìnKimKim, đôi mắt xuất ra ánh sáng thần. “Không cần.”
Hắn ngắn gọn trả lời, hai tay dễ dàng bế ngang nàng,hướng phòng ngủ bước vào. Hắn đã nói qua, đợi đến nàng cam tâm tình nguyện cùnghắn viên phòng, khiến nàng chân chính trở thành của hắn. Chính là lúc này, giờphút này.