“A Trì, chúng ta đi tìm đại sư huynh Hồ NgưỡngChân được không?” Thẩm Bái Kim khẩn thiết nói. “Ta muốn gặp những người biếtta, như vậy có lẽ sẽ nhớ ra điều gì đó. Mà đại sư huynh cũng cùng ta lớn lên,nhất định sẽ biết việc của ta a!”
“Cũng không nhất định phải tìm hắn.” Tống Trì cau mày.
Nếu nói người trên đời hắn không muốn gặp nhất thì đóchính là Hồ Ngưỡng Chân.
“Ngươi không thể cứ thế này dẫn ta về gặp sư phụ......Không, công công (chachồng),ta hiện nay thế này cũng không có mặt mũi về Đại Hồ Đảo, bởi vì takhông tự tin có thể làm hết trách nhiệm của một nương tử.”
“Cha sẽ không để ý.” Hắn trèo lên giường, một lòngmuốn nàng buông tha ý định kia.
“Nhưng là ta để ý.” Nàng bất lực nỉ non nói.
“Kim Kim, ngươi vì sao vội vã muốn hồi phục trí nhớnhư vậy?” Tống Trì nhìn thấy mình trong đôi mắt nàng, chính là bộ dạng bất an.
“Bởi vì ngươi a!” Bởi vì nàng muốn nhớ lại những ngọtngào của bọn họ!
“Ta?” Có trời chứng giám, hắn một chút cũng không muốnnàng khôi phục trí nhớ nha.
“Ngươi đối với ta rất tốt làm ta cảm động.” Thẩm BáiKim thản nhiên nói “Cho dù ta hoàn toàn quên đi chúng ta đã từng yêu nhau nhưngvẫn có thể cảm nhận được tình cảm mãnh liệt của ngươi. Cho nên ta muốn tìm trínhớ trước kia để có thể hảo hảo báo đáptình yêu của ngươi.”
Tống Trì thật muốn khóc. Nếu trước kia nàng cũng bộctrực như vậy thì hắn cũng không theo nàng vất vả như vậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-la-yeu-ke-ham-tien/2783000/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.