Chương trước
Chương sau
Bắt đầu từ chương này tui đổi Trần Úc - cô, Khang Quả Duy - nàng nha.

_____________________________

Chương 53: Chán ghét mắt kính

Dọc đường đi, thỉnh thoảng Diệp Hiểu Tư nhìn qua xem nước mưa có giội trúng người Nhan Mộ Sương hay không, mà mỗi lần nhìn thì hình như cây dù nhích lại gần mình quá, vì thế mỗi một lần nhìn cũng đều đem dù đẩy qua bên kia một chút.

Lại nhìn lần nữa, vẫn thấy bả vai của nàng bị ướt mưa, Diệp Hiểu lại một lần nữa đẩy dù về phía Nhan Mộ Sương, tay bỗng nhiên lại bị nắm lại.

Kinh ngạc giương mắt lên nhìn Nhan Mộ Sương, thì thấy người nọ lẳng lặng nhìn mình, trong con ngươi lóe lên tia sáng ôn nhu làm cho cô động tâm.

Chớp chớp mắt, một loại cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng, vẻ mặt có chút nghi hoặc.

"Đứa ngốc, nếu em đẩy nữa, thì cây dù cũng đẩy hết qua bên này rồi, em nhìn vai của mình kìa." Nhan Mộ Sương phá lệ hờn dỗi nói, ánh mắt rơi vào bả vai của Diệp Hiểu Tư, trong lòng một trận rung động.

Đã không chịu đựng nổi cảm giác đè nén tình cảm của mình, cũng không muốn thấy đứa bé toàn tâm toàn ý chờ đợi mình bởi vì mình mà dầm mưa, cho nên mở miệng nhắc nhở cái người đang đem toàn bộ lực chú ý đều đặt trên vai mình, mà trong giọng nói, nàng cũng không khống chế được mà trở nên ôn nhu.

Biểu tình kinh ngạc xuất hiện ở trên mặt, cây dù trong tay không thay đổi vẫn đẩy qua, trong mắt lộ ra quật cường.

"Em..." Bất đắc dĩ nhìn cô, trong mắt không khỏi toát ra một tia sủng nịch, tiếp tục ôn nhu nói, "Căn bản mưa không có giội ướt chị a, đẩy qua bên em một chút đi."

"Không muốn." Dứt khoát cự tuyệt, Diệp Hiểu Tư không muốn để cho người bên cạnh mình bị ướt mưa.

Quả nhiên...

Mặc dù đối với thái độ như vậy cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng trong lòng cảm thấy một trận cảm động cùng vui vẻ.

Chăm chú ngắm nhìn cô, tình ý đó làm trong lòng Diệp Hiểu Tư cảm thấy một dòng ấm áp đang chảy qua.

Nếu như có thể luôn luôn như vậy thì tốt rồi.

Lắc đầu, trong lòng âm thầm mắng người này quá ngốc, cuối cùng Nhan Mộ Sương mang theo điểm ngượng ngùng kéo cánh tay Diệp Hiểu Tư vòng qua vai mình, cả người hầu như là rúc vào trong ngực Diệp Hiểu Tư, sau đó đem dù kéo gần một chút, chắc chắn có thể hoàn toàn che khuất được mấy người ở phía trước không thấy hai người ôm nhau.

Một cỗ hơi nóng nhẹ nhàng lan ra khắp mặt, Nhan Mộ Sương không hiểu tại sao mình lại lấy tư thế mắc cỡ vùi ở trong lòng Diệp Hiểu Tư, chẳng qua là hoàn toàn theo bản năng mà làm như vậy.

Mà Diệp Hiểu Tư thì trợn mắt há mồm nhìn người đang mập mờ rúc ở trong lòng mình, thấy vẻ mặt nữ nhân như không có việc gì xảy ra, mặt đỏ lên.

Cái này... Cái này... là tình huống gì đây?

"Nhìn cái gì, về ký túc xá." Bị Diệp Hiểu Tư nhìn càng thêm ngượng ngùng, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh vô ba, Nhan Mộ Sương áp chế ý thẹn thùng, nhẹ trách mắng.

"..."

Vẫn là mưa như trút nước, vẫn là hai người, cùng một cây dù, tựa hồ là tái diễn lại quá khứ, nhưng tình cảm cũng đã bất đồng.

Mà bên kia, sau khi Diệp Hiểu Tư vội vàng ra ngoài, Trần Úc liền cười đắc ý.

Khang Quả Duy thấy bộ dáng này của cô, nhịn không được cúi đầu hôn lên gò má cô, "Chị cố ý à."

"Hà?" Mở to mắt, một bộ dáng tò mò nhìn người đang ôm mình, "Em nói gì?"

"Ha ha..." Cười khẽ một tiếng, Khang Quả Duy lại cúi đầu hôn hôn cái người còn đang giả ngu,sau đó áp vào bên tai cô nhẹ giọng nói, "Úc Úc của em, là nữ nhân thông minh nhất thế giới."

Dịu dàng cười cười, nhắm mắt lại tựa vào trong ngực của nàng, Trần Úc ôm tay nàng hơi hơi dùng sức, nghe mùi nước hoa nhàn nhạt trên người Khang Quả Duy rồi không nói gì nữa.

Cứ như vậy, thật tốt.

Chờ Sương Sương cùng Hiểu Tư cùng một chỗ, bốn người các cô có thể trôi qua cuộc sống vui vẻ hạnh phúc.

"Reng reng reng" Tiếng chuông tan học vừa vang lên, Diệp Hiểu Tư cầm sách cùng bút đi ra phòng học.

Khang Quả Duy này, lại trốn học, lần sau phải tìm cơ hội nói với học tỷ Trần Úc. (Khỏi nói, giờ này Duy Duy đang ngồi âu yếm với Úc Úc đây:)))))

Trong lòng không biết là lần thứ mấy suy nghĩ, nhưng không có lần nào thực hiện, Diệp Hiểu Tư ở trên đường miên man suy nghĩ đi, không có chú ý tới có một nữ sinh đang đi theo ở phía sau.

Cho đến khi đi đến dưới lầu ký túc xá, gia hỏa chậm chạp trong đầu đang nhớ Nhan Mộ Sương lúc này mới ý thức được nữ sinh ở phía sau có hơi sai sai.

Nhíu mày, xoay người nhìn nàng, lại cảm thấy có chút quen mắt.

"Bạn là..." Mở miệng muốn nói cái gì, trong đầu hầu như là xoắn lại.

Cô gái này hình như ở trong bộ lễ nghi, nhưng mà...

Tên là gì ta?

La Nhã có chút hưng phấn nhìn người đang nhíu mày nghi hoặc, "Tớ ở trong bộ lễ nghi giống cậu."

"A..." Theo bản năng phát ra một chữ không có ý nghĩa gì, Diệp Hiểu Tư suy nghĩ một chút rồi gật gật đầu nói, "Tớ biết, có chuyện gì không?"

"Tớ thích cậu!" Không chút do dự nói ra, vẻ mặt La Nhã đầy chờ mong nhìn cô.

Diệp Hiểu Tư sợ ngây người, trợn mắt nhìn cái người tình yêu đầy cõi lòng đang nhìn mình.

Cô... Không nhớ mình với người trước mặt này có qua lại gì đi, ngay cả bộ lễ nghi cô cũng rất ít khi đi.

"Cái kia... Bạn nhận lầm người rồi." Kinh ngạc đến ngây người, cái tên cũng không nói ra khỏi miệng.

"Phốc..." La Nhã bật cười, không có vì lời nói như vậy mà tức giận, mà là đến gần nói, "Tớ thích cậu, Diệp Hiểu Tư, tớ nói nghiêm túc."

La Nhã cao hơn Diệp Hiểu Tư một chút, do có mang giày cao gót, cho nên lúc này coi như là đang nhìn xuống Diệp Hiểu Tư.

Hơi hơi cúi gần sát nàng, " Có lẽ cậu không hiểu tại sao, bất quá, tớ thích cậu, đây là sự thật."

"A?" Diệp Hiểu Tư càng ngây người, hơi hơi ngửa đầu nhìn nàng, không có chú ý tới khoảng cách của hai người hết sức gần.

Xa xa Nhan Mộ Sương liền thấy tư thế mập mờ của Diệp Hiểu Tư với một nữ sinh, nhìn cái người lúc nào cũng tốt với mình, trong con ngươi mơ hồ hiện lên một tia tức giận.

Hỗn đản, lại dám cùng nữ sinh khác mập mờ như vậy!

Nghĩ như vậy, ba bước cũng thành hai bước nhanh chóng đi tới, trên người đều là hàn khí bức người.

Diệp Hiểu Tư không có ý thức được nguy hiểm đang hạ xuống, mà là tiếp tục nhìn La Nhã, căn bản không rõ ngay cả một câu mình cũng chưa có nói qua thì làm sao lại thích mình.

"Tớ chứng minh cho cậu xem." Thì thào nói xong, La Nhã cúi đầu xuống liền muốn hôn cô.

"A?" Phát ra từ nghi vấn, Diệp Hiểu Tư còn chưa kịp phản ứng thì liền thấy mặt La Nhã đã phóng đại trước mặt mình, tiếp theo...

Chính mình bị kéo qua một bên.

Quay đầu, liền thấy nữ tử toàn thân tản ra hàn khí, không khỏi một trận chột dạ.

"Cái đó, em..."

"Ở nơi đông người không thích hợp làm mấy chuyện như vậy!" Thản nhiên dùng âm lượng bình thường mở miệng nói, Nhan Mộ Sương mặt không chút thay đổi nhìn La Nhã.

Bị áp lực như vậy ép tới làm cho có chút kinh hãi lẫn run sợ, La Nhã liếc nhìn người đang ở một bên hết sức chăm chú nhìn Nhan Mộ Sương, có chút mất mát, "Học tỷ nói đúng, vậy em đi trước."

Ở chỗ có khí tràng như vậy, nàng chỉ muốn chạy trốn.

Liếc Diệp Hiểu Tư còn đang ngơ ngác nhìn mình, mặt lạnh, xoay người lại, bước đi về phía ký túc xá.

"Ôi chao, chờ em một chút." Diệp Hiểu Tư rơi vào tình trạng ngưng hoạt động lúc này mới hoàn hồn lại, vội vàng đuổi theo, trong lòng có chút vui vẻ.

Cái này coi như là học tỷ xinh đẹp ghen sao?

"Đi theo chị làm gì?" Sau khi tới lầu ba, Diệp Hiểu Tư vẫn không có ý tứ dừng lại, vẫn nhắm mắt theo đuôi đi phía sau Nhan Mộ Sương, làm cho cái người vốn đang tức giận càng nổi giận thêm.

"Ngô..." Diệp Hiểu Tư suy sụp cúi đầu nhìn nàng, ngữ khí lại càng bất mãn.

Rõ ràng từ sau cái ngày đưa dù kia, thái độ của học tỷ xinh đẹp đối với cô chút thay đổi, hôm nay tại sao lại như vậy mà...

Chẳng lẽ là do cái người tên La Nhã kia?

Nhưng mà cô không có thích người kia, tức giận cái gì a...

Ở trong lòng lẩm bẩm, trên mặt lộ ra nụ cười lấy lòng, "Em muốn qua ký túc xá các chị chơi."

"Không có gì hay để chơi!"

"Vậy... Em đi tìm học tỷ Trần Úc.."

Nghe được câu này, Nhan Mộ Sương định quẹo cua để về ký túc xá thì dừng cước bộ một chút, quay người lại cũng không thèm nhìn cô một cái, trực tiếp đi về phía sân thượng.

Mếu máo, tiếp tục đi theo nàng lên lầu, ánh mắt Diệp Hiểu Tư xoay vòng vòng, nhìn thân ảnh trước mắt một trận si mê.

Luôn cảm thấy được, quan hệ của cô với học tỷ xinh đẹp hình như có chút thay đổi.

Biết người kia sẽ đi theo mình, trong lòng mềm nhũn lại định tha thứ cho tiểu hài tử ngốc kia, nhưng mà nhớ tới tiểu hài tử ngốc kia xém chút nữa là bị người khác hôn, thì liền nổi giận.

Lúc đi tới sân thượng, ôm ngực, cau mày nhìn Diệp Hiểu Tư, ánh mắt rơi vào trên môi của cô, càng thêm tức giận.

Tiến lên từng bước, trong khi cô chưa kịp phản ứng thì liền đẩy cô tới bên tường, hôm nay Nhan Mộ Sương cũng mang giày cao gót nên cúi đầu nhìn cái người vẫn còn đang luống cuống ngẩng đầu nhìn mình. (Chòi má, kabe-don nè:))) tui thích tư thế này lắm luôn)

Mới vừa rồi, cái người La Nhã kia, chính là như vậy xém chút nữa hôn tiểu hài tử ngốc nhà nàng sao?

Nghĩ tới như vậy, trong mắt càng thêm u ám, lý trí của Nhan Mộ Sương khó có thể trói buộc lúc này cảm thấy bất an cùng tức giận, hai tay chống ở hai bên Diệp Hiểu Tư, cúi đầu, nhìn chỗ La Nhã xém chút nữa đã làm thành công.

Diệp Hiểu Tư bỗng dưng trợn to hai mắt, nhìn khuôn mặt gần như dán lên mặt mình, cảm thụ được trên môi truyền đến xúc cảm mềm mại, đầu óc trống rỗng, động tác cũng không một chút nào dài dòng.

Hai tay ôm eo nhỏ của Nhan Mộ Sương, nhắm mắt lại, không đợi nàng kịp phản ứng đã dùng lưỡi cạy mở bờ môi vốn dĩ đang mím chặt, lại khẽ liếm rồi chủ động ngậm lấy vành môi người dưới thân

Trên mặt đã sớm nóng lên Nhan Mộ Sương cũng nhắm mắt lại theo, dưới sự dẫn dắt của Diệp Hiểu Tư làm cho đầu lưỡi càng thâm nhập sâu hơn một tầng, cùng đầu lưỡi của mình dây dưa.

So với Nhan Mộ Sương cho tới bây giờ chưa từng yêu đương qua, cùng Kỷ Ngưng đã hôn qua vô số lần, động tác của Diệp Hiểu Tư có vẻ hết sức thuần thục, chẳng bao lâu đã làm cho người từ trên cao hôn xuống bởi vì thở không nổi mà buông mình ra, sau đó tựa trên bả vai của mình thở hổn hển.

Cánh tay xiết lại làm cho nàng gần sát vào trong ngực mình, trái tim Diệp Hiểu Tư đập rất nhanh, một trận mừng như điên.

Nếu như vậy, hai người các cô có thể xem là người yêu sao?

"Xin lỗi." Nhan Mộ Sương đã khôi phục lý trí lui về sau vài bước, xoay người không nhìn cô.

"A?" Ngẩn người, luống cuống nhìn bóng lưng kia, Diệp Hiểu Tư không hiểu ý của nàng.

"Thật xin lỗi..." Nhan Mộ Sương có chút trầm thấp nói, "Cho chị thêm một chút thời gian."

"A?"

"Cho chị thêm một chút thời gian, như vậy, đối với em cũng tương đối công bằng." Nhan Mộ Sương đưa lưng về phía cô nói, sau đó đi về phía cửa cầu thang.

Nặng nề thở dài một hơi, Diệp Hiểu Tư cúi đầu, mặt đầy mất mát.

Hóa ra vẫn là không được.

Mà lúc này, Nhan Mộ Sương đã đi ra cửa sân thượng bỗng nhiên dừng bước lại, không có xoay người, mà nhẹ giọng nói, "Sau này, không được đeo mắt kính nữa."

"A?" Người đang mất mát vẻ mặt không hiểu.

"Ân... Lúc hôn môi, mặt không thoải mái." Vẫn nhẹ giọng nói, sau khi Nhan Mộ Sương nói xong câu đó, bước nhanh đi xuống lầu.

Diệp Hiểu Tư dựa vào tường, chớp chớp mắt, qua một lúc lâu mới kịp phản ứng, tiếp đó một trận kinh hỉ.

Ý của học tỷ xinh đẹp là...

Sau này, các cô sẽ còn hôn môi nữa, phải không?

___________________________

(>Д<)ゝ" Ôi, hôn rồi kìa, hôn rồi kìa, hôn rồi kìa.

Xin lỗi mấy thím, dạo này chuyện nhà tui nó dồn dập kéo đến, nên không có thời gian edit, có cái chương này thôi mà 5 ngày đấy:'
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.