Chương trước
Chương sau
"Khát nước ~~" Nguyên một buổi chiều không có uống nước, Nhan Mộ Sương cảm thấy cổ họng quá khô, tầm mắt nhìn về phía Diệp Hiểu Tư, trong giọng nói mang theo mùi vị làm nũng.

"Ơ?" Diệp Hiểu Tư ngơ ngác, hoàn toàn theo bản năng nói, "Cái đó... Không phải Bạch Mặc có cho..."

Nghe được lời này, Nhan Mộ Sương nhàn nhạt cười cười, "Em hy vọng chị uống bình nước kia à?"

Ngữ khí này, làm cho Diệp Hiểu Tư cảm thấy có một tia nguy hiểm.

"A......" Chậm chạm phát ra một từ, chớp chớp mắt, nhìn thẳng vào người đang quyến rũ cười với mình, bỗng nhiên thì phúc chí tâm linh*,"Không có."

[*phúc đến thì lòng cũng sáng ra, (khi vận may đến, thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn)]

"Ha ha, vậy là được rồi." Thu hồi nụ cười, nhìn thẳng vào Diệp Hiểu Tư, Nhan Mộ Sương nói từng câu từng chữ, "Nước này có chứa mục đích khác, chỉ uống nước của em đưa."

"......" Yên lặng nhìn Nhan Mộ Sương, Diệp Hiểu Tư không nói ra lời.

Nước này có chứa mục đích khác... chỉ uống nước của em đưa...

Trong nháy mắt, người trước mặt làm cho Diệp Hiểu Tư cảm thấy hốt hoảng, thân ảnh của Nhan Mộ Sương với thân ảnh của Sương Nguyệt Dạ chồng lên nhau.

Trong đoạn thời gian đó, mặc dù cô chỉ xem Nhan Mộ Sương là bạn, nhưng mà khi hai người ở chung với nhau, vẫn sẽ cảm thấy có cái gì không đúng, đặc biệt là lời nói.

Trước khi Diệp Hiểu Tư nói, cũng sẽ luôn suy xét xem có chỗ nào không đúng hay không, mà Nhan Mộ Sương, trong lời nói thì luôn mang theo... mùi vị của tỷ tỷ.

Ở trong trò chơi thì không phải như vậy.

Chính là tiểu bạch kiểm với Sương Nguyệt Dạ, lời nói của hai người, lúc nào cũng ngắn ngủn, nhưng lại cho người ta cảm thấy động tâm và ấm áp.

Nhưng trong khoảng khắc này, lời nói của Nhan Mộ Sương, là thuộc về Sương Nguyệt Dạ.

Diệp Hiểu Tư nhìn nàng, trái tim đập bịch bịch bịch, động lòng với câu nói này, nhưng lại có cảm giác ghen tị.

Lời này, là nói với Chính là tiểu bạch kiểm, hay là nói với Diệp Hiểu Tư?

Nhan Mộ Sương dường như nhìn ra Diệp Hiểu Tư là đang suy nghĩ cái gì, chỉ thản nhiên nói, "Khát nước."

Đứa ngốc này, không thể hiểu nổi.

Lại tự ăn giấm của mình rồi.



Thật ra thì ban đầu mình cũng có ghen.

Khi chính mình đứng ở góc độ của Nhan Mộ Sương mà suy xét, sẽ nghĩ tới việc Diệp Hiểu Tư theo đuổi mình đồng thời còn đang mập mờ với Sương Nguyệt Dạ.

Mà khi đứng ở góc độ của Sương Nguyệt Dạ, thì lại sẽ nghĩ tới Diệp Hiểu Tư cự tuyệt Sương Nguyệt Dạ là vì Nhan Mộ Sương.

Loại cảm giác này sẽ làm cho mình cảm thấy phiền muộn.

Nhưng mà vào nửa đêm nào đó nàng không ngủ được, liền đi lên sân thượng nhìn lên bầu trời đầy sao, lúc nhìn thấy Bắc đẩu thất tinh, lại hồi tưởng mấy chuyện đã xảy ra, trong lòng mang theo ấm áp và ngọt ngào.

Là Nhan Mộ Sương, Sương Nguyệt Dạ chỉ là một nhân vật trong game, Diệp Hiểu Tư thì từ chối Sương Nguyệt Dạ.

Mà Sương Nguyệt Dạ thì lại rất tốt, tuyệt đối là tốt hơn Nhan Mộ Sương lúc đó nhiều.

Mà đứa ngốc kia, lại từ chối Sương Nguyệt Dạ, lựa chọn theo đuổi Nhan Mộ Sương...

Nếu suy nghĩ kỹ lại, thì lại cảm thấy rất buồn cười.

Tại sao lại phải đi bối rối cái vấn đề này chứ?

Là Nhan Mộ Sương hay là Sương Nguyệt Dạ cũng được, cũng đều như nhau thôi? Mà Diệp Hiểu Tư với Chính là tiểu bạch kiểm, cũng là cùng một người.

Như vậy, có cái gì để mình phải bối rối đây?

Dù sao, cả hai bên đều yêu nhau, không phải sao?

Cũng phải cảm ơn loại duyên phận này, mà không phải là do loại duyên phận này mà hai bên phải trách móc, từ chối lẫn nhau.

Sau khi nghĩ thông suốt, chỉ còn dư lại tức giận việc Diệp Hiểu Tư có suy nghĩ muốn đẩy mình ra.

Bất quá... Vụ này...

Có thể chờ sau khi làm lành rồi "Báo thù" cũng không muộn.

Nhìn thân ảnh Diệp Hiểu Tư chạy ra ngoài mua nước cho mình, Nhan Mộ Sương nhẹ nhàng bật cười.

Đứa ngốc này, em ấy không biết trong phòng làm việc có bình nước sao?

Làm sao mà lại muốn chạy ra ngoài mua đây?

Lắc lắc đầu tiếp tục viết tổng kết, Nhan Mộ Sương quyết định nhanh chóng làm xong công việc, để buổi tối "Giáo dục" thật tốt đứa ngốc kia.

Còn có cái mắt kính chết tiệt với Tô Mộng Trúc gì đó nữa...

Cũng phải "Giáo dục" thật tốt mới được.

Đến khi Diệp Hiểu Tư cầm chai nước vào, thì liền thấy Nhan Mộ Sương đang cúi đầu nghiêm túc viết tổng kết, ngẩn ngơ đứng ở bên cạnh bàn một lát, nghĩ nghĩ một chút, lại mở nắp bình nước ra, rồi đóng trở lại, để lên bàn, rồi ngồi lại vào ghế.

Dư quang liếc nhìn động tác mở nắp chai nước của Diệp Hiểu Tư, trong mắt Nhan Mộ Sương hiện lên một tia tiếu ý, ngồi thẳng dậy mở nắp chai nước ra uống miếng nước, nhìn về phía cái người còn đang nhìn mình, "Trong phòng làm việc có nước uống, em quên rồi à?"

"A..." Mặt đỏ tới mang tai, gãi gãi đầu một cái, nghẹn lời một hồi rồi mới ngượng ngùng nói, "... Không phải... là đi lấy nước cho chị sao?"

Cái đó... nước này là tự tay mình mua... chắc là không có giống nhau đi.

"Phốc..." Nhan Mộ Sương không biết phải nói gì hơn, nhìn nhìn Diệp Hiểu Tư, trong mắt đều là ý cười.

Đứa ngốc này, thật sự quá đáng yêu rồi.

Nhan Mộ Sương không có phát hiện, trước kia mình đều gọi Diệp Hiểu Tư là đứa trẻ ngốc, mà bây giờ thì lại biến thành đứa ngốc.



Trong lòng bỗng dâng lên xúc động muốn hôn môi, Nhan Mộ Sương làm động tác ngoắc tay với Diệp Hiểu Tư.

Diệp Hiểu Tư ngơ ngác nhìn Nhan Mộ Sương, sau đó thì ngoan ngoãn đi qua...

Lập tức ôm lấy, trong lúc Diệp Hiểu Tư còn chưa kịp phản ứng thì nàng liền cúi đầu hôn, Nhan Mộ Sương nhẹ nhàng ôm eo Diệp Hiểu Tư, âm thầm vui mừng là hôm nay mình có mang giày cao gót.

Cái cảm giác khi cúi đầu hôn đứa ngốc, thật tốt.

Diệp Hiểu Tư trợn to mắt nhìn người gần trong gang tấc, lưỡi theo bản năng đáp lại Nhan Mộ Sương, tay cũng vòng qua eo nàng.

Nếu đã như vậy... là xem như đã làm lành rồi sao?

Nghĩ như vậy, Nhan Mộ Sương càng ôm chặt hơn nữa, loại thân mật khắng khít này làm trong lòng nàng điên cuồng tuôn ra cảm giác hạnh phúc.

Dời môi đi, đầu tựa vào vai Diệp Hiểu Tư, Nhan Mộ Sương lẩm bẩm ở bên tai cô, "Ngoan, chị phải làm xong việc, chờ chị."

"Vâng." Buông tay ra rồi lui ra một bên, Diệp Hiểu Tư rốt cuộc mới tỉnh táo lại, tay đỡ cằm, nhìn Nhan Mộ Sương lại bắt đầu công việc, trong lòng ngập tràn hạnh phúc, nhưng lý trí lại bắt đầu rối rắm.

Vậy... người học tỷ xinh đẹp thích, rốt cuộc là Tiểu bạch kiểm hay vẫn là Diệp Hiểu Tư đây?

Im lặng mà thở dài, bởi vì bản thân mình còn cố chấp với cái suy nghĩ mà cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng lại không có biện pháp nào khác.

Nhan Mộ Sương thu dọn xong tất cả đồ vật, vừa ngẩng đầu lên thì liền thấy Diệp Hiểu Tư ngồi dựa ở trên ghế nhìn ra ngoài cửa sổ, bộ dáng như đang đi vào cõi thần tiên.

Đi qua vuốt vuốt mũi Diệp Hiểu Tư, "Đói không?"

"Dạ? Cũng tàm tạm." Quay đầu nhìn Nhan Mộ Sương, ngữ khí có chút nhàn nhạt, sau khi Diệp Hiểu Tư nghe được giọng nói của mình cũng cảm thấy có chút buồn bực.

Cảm thấy được cô không thoải mái, Nhan Mộ Sương vẫn giống như bình thường, "Vậy đi ăn cơm đi."

"Dạ." Đứng lên, cúi đầu nhìn tay Nhan Mộ Sương, Diệp Hiểu Tư bắt đầu do dự có nên nắm bàn tay mềm mại có sức hấp dẫn kia không.

Theo tầm mắt của cô nhìn tay của mình, Nhan Mộ Sương liền đoán được tâm tư của của Diệp Hiểu Tư, rồi không chút do dự nắm chặt tay của cô.

Không có bất gì giãy giụa nào, trái lại càng nắm chặt hơn nữa, ở thời khắc này Diệp Hiểu Tư có chút tự giễu mà cười.

Dù sao học tỷ xinh đẹp cũng đã nhân nhượng như vậy rồi, còn phải rối rắm cái gì nữa đây?

Nhìn thẳng vào Diệp Hiểu Tư, Nhan Mộ Sương vân đạm phong khinh nói, "Buổi tối liền biết."

Éc...

Hoảng sợ mà nhìn Nhan Mộ Sương, lúc này cô mới bừng tỉnh hình như mình đã gây ra phiền toái rồi, Diệp Hiểu Tư vội vàng trưng ra bộ dáng vô tội.

Liếc mắt, ngữ khí vẫn tiếp tục vân đạm phong khinh, "Đi thôi."

Tiếp đó thì buông tay ra, lấy chìa khóa phòng làm việc đặt ở trong tay cô, "Khóa cửa."

"..."Diệp Hiểu Tư cúi đầu nhìn chìa khóa ở trong tay, lại nhìn thân ảnh dứt khoát đi ra ngoài cửa mà không nhìn mình một cái, khóc không ra nước mắt.

Thảm rồi.

Đi ra khỏi phòng làm việc, nhìn nhìn người đang đưa lưng về phía mình cách đó không xa, Diệp Hiểu Tư mới xoay người khóa kỹ cửa lại, nhưng trong lòng bỗng nhiên cảm thấy bất an.

Xoay người lại đi tới bên cạnh Nhan Mộ Sương, còn chưa đi tới bên người nàng thì chợt thấy Vũ Văn Phỉ đi ra, còn đang cảm thấy buồn bực, thì liền bị ánh sáng làm chói mắt mình.

Hơi hơi nghiêng đầu tránh đi, vào lúc này thì đột nhiên xuất hiện điềm báo, rồi chợt biết ánh sáng làm chói mắt mình là cái gì, nhanh chóng chạy lên phía trước kéo Nhan Mộ Sương lui ra sau.

"Sao..." Nhan Mộ Sương vốn là đang nghĩ phải làm thế nào để rõ ràng với đứa ngốc, bỗng nhiên bị kéo qua một bên, không hiểu quay đầu muốn hỏi người đang khẩn trương, thì lại được bảo hộ ở phía sau.



Cho đến khi, Nhan Mộ Sương mới thấy Vũ Văn Phỉ đứng ở cách đó không xa, trong tay đang cầm cái gì đó.

Dao gọt trái cây?

"Làm gì vậy?" Trong đầu còn chưa kịp suy nghĩ tại sao Vũ Văn Phỉ lại cầm dao gọt trái cây, tại sao vẻ mặt lại dữ tợn như vậy, thì liền nghe được lời nói tức giận của người đang bảo hộ mình.

Vũ Văn Phỉ cực kỳ phẫn nộ nhìn Diệp Hiểu Tư che chở người ở phía sau, lời nói đi ra đều tràn ngập cừu hận, "Muốn hủy chết cái bộ mặt đó, xem nó làm sao đi câu dẫn nữa, hồ ly tinh đáng chết."

"Mẹ kiếp!" Diệp Hiểu Tư nhịn không được phun lời thô tục.

Trong nháy mắt cô cảm thấy giống như lúc trước mình nghe được Hiểu Nguyệt Hà sỉ nhục Sương Nguyệt Dạ.

Kinh ngạc trong nháy mắt, tiếp đó thì bình tĩnh lại, Nhan Mộ Sương không gợn sóng nhìn Vũ Văn Phỉ, "Bởi vì Bạch Mặc à?"

Ơ?

Diệp Hiểu Tư sửng sốt.

Vũ Văn Phỉ với Bạch Mặc?

"Làm sao lại biết?" Người đang cầm dao gọt trái cây ở trong tay có chút không thể tin nhìn Nhan Mộ Sương.

Rõ ràng là chuyện này không hề có người biết, thường ngày bọn họ rất ít khi tiếp xúc a.

"Tôi không có thích Bạch Mặc." Nhan Mộ Sương không có trả lời câu hỏi của nàng, chỉ lạnh lùng nói, "Hơn nữa, xin khuyên, tốt nhất là không nên bắt đầu với hắn."

Nghe lời này, Vũ Văn Phỉ càng thêm tức giận, chỉ thẳng con dao sắc bén về phía Nhan Mộ Sương la lên, "Tất cả đều không phải là tại mày à!"

Tiếp đó, bổ nhào về phía của Diệp Hiểu Tư.

Diệp Hiểu Tư vốn là vẫn luôn chú ý tới Vũ Văn Phỉ, lúc này cô không chút do dự kéo người ở phía sau qua một bên, cánh tay không cẩn thận bị Vũ Văn Phỉ xẹt trúng.

Đệt...

Trên cánh tay hơi hơi đau rát, Diệp Hiểu Tư nhìn cánh tay hơi hơi rướm máu, khinh bỉ một cái.

Cái này có phải là quá cẩu huyết rồi không a?

Anh hùng cứu mỹ nhân gì gì đó, không phải chỉ xuất hiện trong phim truyền hình tám đời cẩu huyết thôi sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.