Chương trước
Chương sau
18: Dã ngoại play
Edit & Beta: Wookie
***
Ngày hôm sau tỉnh dậy, quần áo Hạ Lăng vẫn còn nguyên. Cô cởi quần ra kiểm tra, phần dưới cơ thể sạch sẽ như lúc ban đầu.
Điểm duy nhất đáng ngờ là hoa hạch hơi phiếm hồng, chắc có thể là quần lót quá chặt nên để lại dấu vết.
Đêm qua, tận mắt chứng kiến bộ ngực rắn chắc của em trai đè ở giữa hai chân cô, mông không ngừng kích thích dũng mãnh ra vào trong cơ thể cô.
Rõ ràng cô thật sự cảm nhận được thanh thịt ra vào trong huyệt nhỏ cô, thịt ma sát thịt, những vết nước dính, không giống như những giấc mộng xuân thông thường.
Vậy rốt cuộc, đó có phải là mơ hay không?
Tiếng chuông điện thoại vang lên, cô đột nhiên hoàn hồn lại, quay sang chạm vào điện thoại trên bàn cạnh giường ngủ.
"Hello, hôm nay đi dã ngoại mùa thu đó, nhớ gọi em trai cậu."
"Ừ... Biết rồi mà."
Lục Mạn Tình nghe thấy giọng cô rầu rĩ, hỏi: "Cậu vừa mới dậy à, tối qua ngủ không ngon hay gì?"
Nghe thấy tối hôm qua, trong lòng Hạ Lăng nhói lên, xoa xoa mí mắt: "Mơ thấy ác mộng."
"Kể tớ nghe chút xem nào, tớ giúp cậu giải mộng."
Loại mộng này làm sao nói ra ngoài được, Hạ Lăng mơ hồ nói: "Đợi lát nữa nói cho cậu."
"Hôm nay ra ngoài, nhớ trang điểm xinh đẹp chút."
"Để làm gì?"
Lục Mạn Tình cười hì hì nói: "Cậu sẽ sớm biết thôi, đợi tí nữa tớ đón các cậu."
Chưa đến 9 giờ, Lục Mạn Tình đã gõ cửa nhà cô, mang theo một chàng trai tuổi đôi mươi, là anh họ Lục Mạn Tình, tên là Lục Thần, sinh viên Học viện Bách Khoa.
Hạ Lăng từng gặp hắn rồi, đã hiểu rõ nguyên nhân Lục Mạn Tình muốn cô trang điểm xinh đẹp, chắc muốn làm bà mai cho cô đây mà.
Lục Thần nhìn Hạ Lăng, đánh giá: "Mới một năm không gặp, thay đổi thật xinh đẹp."
Hạ Lăng không thích ánh mắt hắn nhìn cô, giống như đang lựa chọn hàng hóa vậy.
Lục Mạn Tình vừa vào cửa, đã lập tức nhìn xung quanh: "Em trai cậu đâu?"
"Nó hình như ra ngoài rồi, chắc không đi đâu."
Khi Hạ Lăng tỉnh dậy đã không thấy bóng dáng hắn đâu, cô nghĩ không thấy càng tốt, miễn cho lòng cô lại gợi lại những thứ linh tinh.
Lục Mạn Tình nóng nảy: "Cậu không nói với hắn à, mau gọi điện thoại kêu hắn về đi."
Hạ Lăng không nguyện ý lắm: "Ba người chúng ta đi thôi cũng được mà."
Lục Thần cũng giống Hạ Lăng, nói: "Ba người đi cũng được, anh lái xe đến đây mà, rất thuận tiện."
Lục Mạn Tình đương nhiên không chịu, bày ra vở kịch này không phải là vì Hạ Thừa Tư sao, nam chính của cô không thể không ra sân được.
"Cậu không gọi, tớ gọi."
Lục Mạn Tình lấy điện thoại ra, cửa đột nhiên mở ra, Hạ Thừa Tư đi vào mang theo một túi lớn trên lưng, lạnh lùng nhìn Lục Thần, ấn đường hơi hơi nhăn lại: "Đi thôi."
Lời ít mà ý nhiều.
Lục Thần lái chiếc xe mới, mang cả nhóm lên núi Hương Đàm, mất khoảng 1 giờ lái xe.
Lục Mạn Tình nháy mắt, muốn Hạ Lăng lên ghế phụ, cô muốn ngồi một mình với Hạ Thừa Tư.
Hạ Lăng nghe được chỉ thị, đang chuẩn bị ngồi vào ghế trước, tay cô đột nhiên bị nắm chặt, Hạ Thừa Tư ôm cô đến ghế sau, âm thanh đóng cửa xe vang lên như động đất.
Mắt Lục Mạn Tình choáng váng, do dự đứng bên cửa xe, băn khoăn đi đến chỗ không có ai bên cạnh Lục Thần, ngoan ngoãn ngồi vào ghế phụ.
Lục thần một tay thắt dây an toàn, một tay nắm tay lái, nhìn qua gương chiếu hậu, thấy Hạ Thừa Tư ở ghế sau, "xuy" một tiếng.
Lục Thần tự hào là sinh viên lớn tuổi hơn nên không thèm so đo với kẻ ít tuổi, mở miệng chế nhạo: "Hạ Lăng, em trai em bao nhiêu tuổi rồi, còn không rời được chị gái."
Lục Mạn Tình vô tâm đệm vào: "Hắn 15 tuổi."
Lục Thần "ai da" một tiếng: "Mới cấp 2 à."
"Nó cấp 3 rồi." Hạ Lăng vội vàng nói, sợ Hạ Thừa Tư không vui, yên lặng nhìn hắn.
Lục Thần kinh ngạc: "15 tuổi học cấp 3?"
Hạ Thừa Tư không giận chút nào, ngược lại còn cười cười: "Tôi cần phải nhắc nhở anh, anh đã để quên đồ ở phía dưới hộp xe."
Lục Thần hỏi: "Quên gì cơ?"
"Để em xem xem." Lục Mạn Tình thò tay ra, lôi ra một khí cầu hình plastic nhỏ giọt chất nhầy, cô vội ném ra ngoài cửa: "Á, dơ muốn chết."
Mặt Lục Thần đỏ tím, sau đó không nói gì nữa.
Hạ Lăng nhìn ra đó là áo mưa, không thể tưởng được Lục Thần thời thượng đến vậy, mới vừa mua xe đã chơi ngay trò xe chấn.
Đến núi Hương Đàm rồi, cả nhóm dựng lều trại trên sườn núi nhóm lửa. Khe suối nhỏ bên Hạ Thừa Tư có rất nhiều cá, hắn đặt trên giấy bạc để nướng, mùi hương thơm khiến nước miếng chảy ròng.
Lục Mạn Tình chạy đến trước mặt Hạ Thừa Tư khen hắn làm việc gì cũng đều rất giỏi.
Hạ Thừa Tư không thèm để ý, đưa cho Hạ Lăng con cá đầu tiên mới nướng xong.
"Hạ Thừa Tư không vui à?" Lục Mạn Tình túm tay áo Hạ Lăng.
Hạ Lăng lắc đầu, nói không biết.
Thật ra trong lòng cô rất rõ ràng, Hạ Thừa Tư không phải kiểu người trầm mặc ít lời, sở dĩ không nói lời nói, rất có khả năng hắn vô cùng phản cảm hai anh em họ Lục.
Hoàng hôn xuyên qua những đám mây, tỏa khắp trời, đỏ rực giống như một ngọn lửa đang đốt những đám mây.
Sau khi trời tối, nhiệt độ chuyển thẳng về 0 độ, gió bắc thổi qua ngọn núi, bốn phía đều là tiếng gió rít, nghe mà rợn cả người.
Bốn người sưởi ấm bên đống lửa. Hạ Lăng vuốt ve bàn tay, mặc áo lông vũ rồi mà cả người vẫn lạnh thấy.
"Lạnh hả?" Cánh tay dài của Hạ Thừa Tư duỗi ra, ôm cô vào trong lòng, tấm lưng rộng lớn chắn gió núi.
Hạ Lăng hơi lúng túng, trước mặt người ngoài 2 chị em ôm nhau như vậy không được hợp lí cho lắm.
Nhưng cảm nhận vòng ôm của hắn, hơi ấm quấn lấy cô xuyên thẳng đến trái tim, bất cứ ai cũng sẽ thấy thoải mái mà rơi vào vòng tay hắn.
Hạ Thừa Tư cúi đầu, dịu dàng hỏi bên tai cô: "Còn lạnh không?"
Mặt Hạ Lăng hơi nóng: "Không lạnh."
Lục Mạn Tình nhìn chằm chằm, khó nén được ghen tị: "Tình cảm chị em bọn họ tốt thật."
Lục Thần nghẹn miệng cười khẩy, hắn là một tay tình trường già đời rồi, có thể nhìn ra ngay một số manh mối.
Ban đêm phân lều trại, Lục Mạn Tình muốn ở cùng với Hạ Lăng. Nhưng chỉ dựng có hai cái lều nên hai chàng trai phải ở cùng nhau.
Hạ Lăng vô cùng lo lắng, hai người không vừa lòng nhau sẽ đánh nhau trong lều, vội nói: "Lều hơi nhỏ, hai người đàn ông tay chân dài có thể không duỗi thẳng được, tớ ngủ cùng với em trai được rồi."
“Hả?” Lục Mạn Tình nói: "Cái gì, cậu muốn tớ ngủ với anh họ á?"
"Cứ quyết định vậy đi." Lục Thần đột nhiên nói: "Một cái lều trại hai túi ngủ, có gì đâu mà phải băn khoăn?"
Hạ Lăng nhìn hắn hơi ngạc nhiên, không đoán được hắn sẽ đồng ý.
Lục Thần đẩy mạnh Lục Mạn Tình vào trong lều trại, nhìn bóng dáng hai chị em đang đi, cười bỡn cợt.
"Chị lạ giường, có thể sẽ mất ngủ. Sớm biết vậy đã không đến đây, chân lạnh càng không ngủ được."
Hạ Lăng nói thầm xong, phát hiện lều trại thế nhưng có một túi ngủ đôi.
Hạ Thừa Tư sửa sang lại túi ngủ, nhìn cô cười: "Ngủ cùng em là được."
"Túi ngủ này ở đâu ra?" Hạ Lăng chợt hiểu ra: "Em dậy sớm để mua cái này?"
Hạ Thừa Tư nhướng mày: "Chị sợ lạnh như vậy, người em ấm hơn chị, dựa vào rất thoải mái."
Hạ Lăng cong khóe miệng: "Em rất hay suy nghĩ cho người khác nha."
Cô vốn định đổi Lục Mạn Tình sang đây. Nhưng ma xui quỷ khiến ngủ xuống, nghiêng người nằm cạnh Hạ Thừa Tư giống như lò sưởi, bùng cháy hương vị hormone nam tính.
Cô nhớ đến giấc mơ tối qua khi cô ngẩng đầu lên thấy cảnh tượng bộ phận sinh dục hùng vĩ nam tính dính chất lỏng trong suốt kịch liệt ra vào giữa hai chân cô.
Cô lại càng ngủ không được, giữa hai chân hơi ẩm ướt, đầu óc miên man suy nghĩ.
Hạ Thừa Tư nằm bên cạnh, hơi thở có chút nghiêm trọng, phát ra những âm thanh thoải mái nặng nề.
"Làm sao vậy?" Hạ Lăng lo lắng hỏi.
"Em thấy hơi khó chịu."
Hạ Lăng vươn tay, bị hắn trở tay túm chặt, đưa đến bụng mình.
"Chị đã quên mang thuốc rồi." Cô vốn định chăm sóc hắn như chăn trẻ, sờ sờ bụng, an ủi vài tiếng, nhưng ai ngờ bàn tay vươn sâu hơn cầm phải một que thịt nóng rực to và thẳng.
Giọng hắn khàn khàn, đau khổ: "Giúp em..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.