Bên tai truyền đến âm thanh chim hót líu ra líu rít, ánh mặt trời chói mắt chiếu vào trên mặt, khiến Yến Thù Thanh khó khăn mở mắt ra.
Ánh mặt trời sáng rực chiếu sáng toàn bộ sơn động, bên ngoài sơn động trong rừng rậm xanh mướt một mảnh hoa thơm chim hót, một giọt nước từ trên tảng đá rơi xuống, vừa vặn rơi vào mũi của anh, anh giơ tay lau một cái, theo bản năng muốn ngồi dậy.
Giấc mơ lúc trước toàn bộ đều biến mất, rốt cuộc không còn cái bóng Cận Hằng, anh theo bản năng cúi đầu vừa nhìn, trên người mình quân trang bẩn thỉu đã triệt để khô ráo, khắp toàn thân không có nửa điểm vết tích mập mờ.
"Tỉnh rồi?"
Âm thanh lười biếng khàn khàn từ phía sau lưng vang lên, anh xoay người lại vừa nhìn, thấy được Đoan Trạch một thân chỉnh tề, đang cúi đầu gỡ thiết bị truyền tin.
Yến Thù Thanh ngẩn người một chút, trong phút chốc mở mắt ra, "Anh... Không phải anh đã đi sao?"
Đoan Trạch không giải thích được liếc anh một cái, "Đi đâu? Một đêm này tôi đều ở chỗ này, còn có thể đi chỗ nào?"
"Một đêm đều ở nơi này? Không phải... Không phải anh muốn bỏ về sao?" Yến Thù Thanh lấy làm kinh hãi, nghĩ đến giấc mộng kiều diễm, trên mặt không khỏi đỏ ửng, quả nhiên anh bị bệnh hồ đồ rồi mới có thể mơ tới Cận Hằng.
"Nếu tôi muốn bỏ cuộc, tối hôm qua là ai liên tục giúp cậu dùng nước lạnh hạ nhiệt độ, bưng trà đưa nước cho cậu? Không có tôi cậu đã sớm bị nóng chết."
Lời này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-la-khong-ly-hon/1307597/chuong-50-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.