Yến Thù Thanh từ từ khôi phục ý thức, thế những vẫn chưa tỉnh táo, nghe thấy thứ gì đều mơ hồ, nỗ lực mở mắt ra muốn nhìn rõ xung quanh, lại chỉ thấy trần nhà hoàn toàn trắng xoá.
Cận Hằng vẫn luôn trông coi ở bên cạnh, không hề chớp mắt nhìn Yến Thù Thanh chằm chằm, lúc này chú ý tới mí mắt của đối phương khẽ run, vội vàng tiến lên nắm chặt tay đối phương, "Thù Thanh, Thù Thanh?"
Trần Lâm đang ngồi ở bên cạnh cùng mấy học sinh nghiên cứu ca bệnh nghe đến động tĩnh, bước nhanh đi tới, "Cậu ấy tỉnh rồi?"
"Vừa nãy tôi nhìn thấy mí mắt của cậu ấy chuyển động, bác sĩ anh mau kiểm tra một chút."
Cận Hằng một mặt khẩn trương nhìn Yến Thù Thanh, trên mặt luôn luôn không thay đổi lộ ra cảm xúc hiếm thấy, Trần Lâm nhìn cũng cảm thấy thú vị, cúi đầu gọi Yến Thù Thanh vài tiếng, "Yến thiếu tá, nếu cậu đã tỉnh thì chuyển động ngón tay hoặc ra hiệu đôi mắt một chút."
Thanh âm của Trần Lâm giống như từ chỗ rất xa truyền đến, Yến Thù Thanh nỗ lực phân biệt thế nhưng cũng không thể nghe được rõ ràng, hoảng hốt giãy giụa mở mắt, xung quanh tất cả đều mơ mơ hồ hồ, anh mơ hồ cảm giác được tay phải tựa hồ bị người nào đó nắm thật chặt, theo bản năng dùng ánh mắt nhìn lướt qua, lại đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Cận Hằng.
Giống như là biết có người ở bên cạnh mình, anh không giải thích được thở phào nhẹ nhõm, thần kinh căng thẳng một khi thư giãn, anh thậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-la-khong-ly-hon/1307559/chuong-31-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.