Quen cửa quen nẻo đi xuyên qua đầu hẻm chật hẹp, Yến Thù Thanh ngừng lại trước cửa một ngôi nhà cũ nát.
Cách đó không xa trên núi là khu biệt thự dành cho người quý tộc, khoảng cách chỉ bằng một con đường cái, thế nhưng bên trong nội thành lại là xóm nghèo nổi danh.
Nhà ở thấp bé rách nát san san nối tiếp nhau nằm cùng một chỗ, bị mấy ngôi nhà cao tầng xung quanh vây kín, so với trình độ phát triển của thành phố hiện nay khu nhà cũ kĩ này hiện ra hoàn toàn không hợp.
Mà nơi cũ nát này, chính là nhà Yến Thù Thanh.
Từ lúc ba tuổi được cha nhận nuôi, trước khi nhập ngũ anh đã sống ở đây hơn hai mươi năm, bây giờ nhìn lại đường phố quen thuộc, trong lòng vừa mới bị Cận Hằng làm cho hỗn loạn dần dần bình tĩnh lại, có lẽ hai ngày nay gặp quá nhiều chuyện, vào lúc này đứng ở chỗ này anh mới ý thức được bản thân rất nhớ nhà, thậm chí ngay cả Cận Hằng tự ý quyết định đem anh vứt ở đây, cũng không khó tiếp nhận như vậy.
Trong lúc đang nhớ lại, xa xa truyền đến âm thanh quen thuộc, "Ơ, đây không phải Tiểu Yến sao, hôm nay trở về thăm ba mẹ à?"
Yến Thù Thanh theo tiếng quay đầu nhìn lại là ông bác Trương hàng xóm, lúc này anh mới nhoẻn miệng nở nụ cười, "Đúng ạ, ngày hôm nay quân bộ cho ngày nghỉ cháu liền trở lại thăm nhà một chút, bác Trương gần đây bác thế nào rồi ạ?"
"Ha ha, vẫn khỏe vẫn khỏe, đứa nhỏ này thật là có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-la-khong-ly-hon/1307538/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.