Lương Vỹ bị anh nhìn đến mất tự nhiên, nhẹ giọng ho khan:
- Khụ khụ... ừm học trưởng à... anh... nhìn cái gì vậy?
Mạc Chính Phong giật mình bừng tỉnh, vội đứng thẳng lên, bất giác đưa tay gãi gãi đầu:
- Không có gì... ờ... chỉ là thấy... thấy cậu không đeo kính nên hơi lạ thôi.
Lương Vỹ theo phản xạ sờ lên mắt, đúng là không đeo thật, chắc khi nãy vội quá quên:
- Tôi để trong nhà tắm rồi, trên thực tế thì cũng không cần đeo. Mắt tôi không có vấn đề gì.
- Hở? Mắt cậu không có vấn đề gì? - Chính Phong ngạc nhiên.
- Ừm. Tôi không cận, không viễn cũng không loạn thị hay gì cả. Chỉ là mợ tôi nói mắt tôi nhìn không lương thiện, bà ấy ngứa mắt nên bắt tôi đeo kính. Dần rồi thành quen.
Mạc Chính Phong thiếu chút nữa muốn thổ huyết, cái lí do vớ vẩn gì thế này? Mắt cậu đẹp như vậy mà dám bảo là không thiện lương. Không thiện lương chỗ nào hả? Làm anh mất một thời gian dài tiếc nuối, còn tưởng cậu bị cận. Thậm chí còn suy tính sau này nếu hai người bên nhau rồi có phải nên đưa cậu đi phẫu thuật để khỏi phải đeo kính nữa không. Náo loạn một trận cuối cùng là đeo kính vì lí do dở hơi kia hả? Thật thiếu muối!
- Vỹ Vỹ này, mặc kệ mợ cậu đi, từ nay đừng đeo kính nữa. Nhìn cậu đeo kính trông ngố lắm!
- Vậy... vậy sao? Vậy tôi sẽ không đeo nữa.
Thấy cậu nghe lời, Mạc Chính Phong rất hài lòng gật gật đầu cười. Thế chứ, đôi mắt đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-la-cho-em-noi-yeu-anh/2261/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.