Lương Vỹ hát xong, tất cả vẫn lặng im như tờ, không ai phản ứng gì. Họ vẫn đang ngỡ ngàng. Đây có thật sự là Lương Vỹ hay không thế? Cậu học sinh lúc nào cũng ngơ ngơ ngáo ngáo với bộ đồng phục chỉnh tề đến nhìn phát ngán và cặp kính trên mắt trông ngố hết sức kia, quanh năm một kiểu tóc không bao giờ thay đổi, khi đi luôn cúi đầu cắm mặt vào quyển sách. Không có bạn gái cũng chẳng có bạn thân. Ấy vậy mà lại có thể hát xúc động như vậy sao?
Bản thân Lương Vỹ cũng khá bất ngờ, cậu không nghĩ mình có thể biểu diễn xong xuôi mà không vấp một lỗi nào. Thở phào nhẹ nhõm, cậu đưa tay lau giọt nước mắt vừa khẽ chảy ra vì cảm xúc dâng trào. Thấy mọi người mãi không lên tiếng gì, cậu lại có chút sợ hãi. Sao thế nhỉ? Có chuyện gì xảy ra à?
- Tôi... hát xong rồi...
...
- Mọi người, tôi hát xong rồi. Thế nào?
...
- Ơ...
1 giây... 2 giây... 3 giây... một trận vỗ tay vang lên ầm ầm. Lý Dật nhảy lên ôm lấy cậu, lắc mạnh:
- Vỹ Vỹ à cậu làm tôi bất ngờ quá đấy! Hát hay gấp mấy lần tôi hả? Có tài mà giấu nha! Cậu tệ lắm, tệ lắm...
Lương Vỹ gãi gãi đầu xấu hổ:
- Làm gì có, tùy tiện hát thôi.
Hà Chí Hải nhìn cậu tươi cười:
- Tốt lắm, hát tốt, diễn xuất cũng khá ok, cậu được chọn.
Lương Vỹ sung sướng không kìm chế nổi, theo quán tính nhào lên ôm ngay người bên cạnh - Lý Dật - nhảy tưng bừng:
- Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-la-cho-em-noi-yeu-anh/2257/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.