Lương Vỹ có chút giật mình, vội bỏ cốc xuống, đứng thẳng người, vênh mặt với Mạc Chính Phong:
- Thì làm sao? Anh đừng có dùng thành ngữ lung tung. Cái gì mà nhảy vào quan tài rồi chui ra? Anh nghĩ em sợ cái hình phạt đó của anh chắc?
- Ha? Thì ra em không sợ. Vậy đổi kiểu khác nhé! - Mạc Chính Phong híp mắt, từng bước ép sát Lương Vỹ - Làm ngoài ban công? Trói hai tay treo lên người lên, nhét gậy mát xa vào cúc? Dùng kim đâm nhũ hoa? Dùng dây điện nhúng tương ớt quất mông? Hay là...
- Im!!! - Lương Vỹ đỏ bừng mặt hét lên. Có còn biết xấu hổ không? Sao có thể nói mấy câu khẩu vị nặng như vậy? Nếu thật sự áp dụng mấy thứ đó lên người, chắc chắn sẽ một đêm mất mạng đó!
- Sao? Sợ chưa?
Lương Vỹ hận đến nghiến răng nghiến lợi, cắn môi đến suýt bật máu, một hồi mới kiên quyết ngẩng phắt đầu, bộ dạng quật cường thà chết không chịu thua:
- Anh có giỏi thì anh cứ làm đi! Hôm qua anh làm mấy lần anh nhớ không? Anh cứ làm đi, làm đến nỗi tôi phải nhập viện càng tốt! Rồi mấy tháng sau anh ăn chay nhé!
Mạc Chính Phong nhíu mày, bắt đầu cẩn thận suy nghĩ lại. Đúng là không thể quá mạnh bạo được. Hôm qua Lương Vỹ ra biển khuya, hơi bị nhiễm lạnh, lúc về lại bị mình lăn qua lăn lại, sáng nay dậy đã có chút khó chịu rồi. Hơn nữa, chỗ kia vẫn còn sưng. Nếu tối nay thật sự chơi khẩu vị nặng, khẳng định sẽ chịu không nổi. Nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-la-cho-em-noi-yeu-anh/1852284/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.