- Hả? Gì? - Mạc Chính Phong đang định kể về cậu thiếu niên đó, bị ngữ khí của Lương Vỹ dọa giật mình, ngơ ngác nhìn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. - Em gọi anh hả?
- Anh đi chết đi cái đồ con lừa! - Cậu nổi khùng lên đánh anh chạy vòng quanh nhà.
Hai đại nam nhân đã ba mươi tuổi đến nơi còn chạy giỡn như hai đứa trẻ con. Lương Vỹ vừa đuổi theo anh vừa nghiến răng nghiến lợi, vơ tất cả những thứ gì có thể ném đều ném về phía anh. Gối, dép đi trong nhà, sách, báo, điều khiển ti vi,... Mạc Chính Phong vừa chạy vừa nghiêng trái ngả phải né tránh "ám khí", miệng vẫn không ngừng kêu la:
- Nghe anh giải thích đã! Vỹ Vỹ! Em làm sao vậy hả? Đừng ném nữa mà! Vỹ Vỹ!
Nếu dễ dàng từ bỏ chỉ vì vài câu nói của anh thì Lương Vỹ đã không còn là Lương Vỹ rồi, cậu vẫn tiếp tục rượt đuổi anh thêm vài vòng nữa, đến khi mệt tới nỗi không nhấc nổi chân lên mới chịu thôi, ngồi phịch xuống ghế sofa thở hổn hển. Mạc Chính Phong cũng đứng cách xa cậu, cúi gập người thở dốc. Đợi nhịp thở ổn định hơn rồi, anh mới cẩn thận dè dặt đi đến ngồi xuống bên cạnh cậu, cậu lại quay mặt đi nơi khác, nhích xa anh ra một chút. Anh nhích tới gần, cậu lại nhích ra, lúc không còn chỗ để nhích nữa cậu mới hừ lạnh một tiếng, nói:
- Tránh xa lão tử ra! Không khiến anh ngồi gần! Lăn đi tìm mỹ thiếu niên của anh đi!
Mạc Chính Phong bừng tỉnh đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-la-cho-em-noi-yeu-anh/1852277/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.