Trong hành lang bệnh viện trước cửa phòng cấp cứu, có ba người ở đó, mỗi người một dáng vẻ khác nhau. Mạc Chính Phong dựa người vào tường, sắc mặt tối tăm âm u như trời vào cơn giông, im lặng cúi đầu. Trình Nhã Văn khóc đến đỏ hoe đôi mắt, ngồi dựa người vào một nam nhân khác. Nam nhân bên cạnh vòng tay ôm cô vỗ về, thoạt nhìn như bình thản nhưng trong ánh mắt lại không giấu nổi lo lắng bất an. Y là Lạc Thanh Dương, người mà Y Y đã gặp trên đường. Lúc đó y thực sự không nghe thấy cô bé gọi tên mình, đến khi bị tiếng ồn ào xôn xao phía sau thu hút quay lại mới biết Y Y bị một chiếc xe máy tông phải. Lạc Thanh Dương là bạn thân của Trình Nhã Văn, sớm đã biết Y Y, hơn nữa còn rất yêu thương cô nhóc, coi như con đẻ của mình. Khoảnh khắc thấy Y Y nằm giữa vũng máu, trái tim y như bị bóp nghẹt, hồn vía lên mây, điên cuồng lao vào ôm lấy cô bé. Sợ phố xá đông đúc, gọi xe cấp cứu sẽ tới không kịp, y liền bế cô bé lên, gọi một chiếc taxi, dúi một đống tiền vào tay tài xế yêu cầu chạy nhanh hết mức có thể đến bệnh viện. Mãi tận khi Y Y được đẩy vào phòng cấp cứu rồi mới nhớ đến chuyện phải báo cho ba mẹ cô bé biết.
Trình Nhã Văn từ lúc mới tới bệnh viện đã là bộ dạng khóc lóc nhếch nhác không chịu nổi, không ngừng la hét muốn xông vào phòng cấp cứu. Lạc Thanh Dương khuyên can một hồi cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-la-cho-em-noi-yeu-anh/1852269/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.