Mạc Chính Phong cúi đầu hôn cậu, chặn lại không cho cậu nói. Lương Vỹ có cảm giác môi mình sắp bị giày vò đến đứt ra mất, vừa đau vừa ngứa. Hô hấp bị ngăn không cách nào thông được, khiến cậu nghẹn khí đến đỏ bừng mặt, hai tay theo phản xạ đẩy đẩy ngực Mạc Chính Phong. Anh rốt cuộc là đang phát điên cái gì vậy?
Vất vả lắm mới đẩy ra được một chút, Lương Vỹ gấp gáp thở lấy oxi, cau mày gắt:
- Anh làm sao thế hả?
Mạc Chính Phong nhìn cậu chằm chằm, nuốt nước bọt, yết hầu không ngừng chuyển động lên xuống, mồ hồi tinh mịn thấm ra trên cổ và giữa hai hàng lông mày.
- Vỹ Vỹ...
- Sao?
- Cho anh... anh... nhịn không nổi...
- Hả?
Lương Vỹ chưa kịp hiểu anh nói gì đã bị anh giật tung cúc áo. Bộ ngực trắng nõn, đầu nhũ nâu nhạt cùng phần eo bụng phẳng lì phơi ra giữa không khí. Mạc Chính Phong như dã thú nhào tới cắn xé, không chừa một chỗ trống. Hôn ngân trải khắp nơi, hai đầu nhũ bị giày vò xoa nắn gặm cắn đến độ biến màu, sưng lên vừa đáng thương vừa kiều diễm. Lương Vỹ nhịn không được bật ra tiếng thở dốc ngâm nga khe khẽ, cần cổ rướn lên, bàn tay túm chặt tóc Mạc Chính Phong. Đã lâu không tiếp xúc, thân thể cậu đặc biệt nhạy cảm, lại thêm lực tấn công cường liệt mạnh bạo gấp mấy ngày thường của Mạc Chính Phong, cậu nhanh chóng giơ tay chịu trói. Dục vọng dâng lên, ý nghĩ gì cũng bay biến sạch. Cậu cứ thế mơ mơ hồ hồ mà dây dưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-la-cho-em-noi-yeu-anh/1852255/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.